Hiện giờ đã hơn nửa đêm, nhưng đèn đuốc ở thông linh thế gia vẫn sáng trưng như ban ngày, vô số người hầu mặc Đường phục bận rộn tới lui, trên tay ai nấy đều bưng khay đựng bùa chú cùng các đồ vật trừ yêu.
Thượng Quan Hoán là một đại yêu hung hãn, mấy tiền bối thời trước dùng hết sức mới có thể phong ấn được hắn trong Khóa yêu tháp, theo thời gian trôi qua, chắc chắn hắn đã mạnh hơn rất nhiều, bằng không trước đây hắn sao có thể đả thương Quý Thanh.
Lúc này Quý Thanh dắt tay Vãn Vãn, theo sau Mao Tiểu Thất đi vào sâu trong đình viện.
"Ông nội, để cháu đi đi! Cháu nhất định sẽ làm được mà!" Từ xa có thể nghe thấy thanh âm vừa sốt sắng vừa hận thù của thiếu nữ.
Không sai, thiếu nữ kia chính là Mao Tiểu Cửu, Mao Tiểu Thất lập tức tăng nhanh tốc độ.
"Không được! Em ngoan ngoãn nghe lời đi!" Mao Tiểu Ngũ tức giận quát lớn, "Hắn là đại yêu ngàn năm tuổi, công lực hiện tại của em không có cửa hàng phục hắn đâu!"
"Ngũ ca, ông nội, đại nhân tới rồi." Mao Tiểu Thất mở cửa ra.
Lúc này Vãn Vãn mới có cơ hội thấy rõ tình hình bên trong, sắc mặt Mao Tiểu Ngũ đầy vẻ không tán đồng, còn Mao Tiểu Cửu vẫn mang biểu tình nghiêm túc lạnh băng đứng đó, chỉ là cặp mắt kia đang tràn ngập sự nóng nảy.
Toàn thân Mao lão gia mặc pháp y, đây là y phục chế tạo riêng cho việc hàng phục yêu quái.
Lại nói Thượng Quan Hoán là nam chủ, con cưng của Thiên Đạo, muốn giết chết hắn, e rằng khó hơn cả lên trời, còn có pháp tắc Thiên Đạo nhúng tay cản trở, đằng nào kẻ thiệt thòi cũng là bọn họ.
Nàng hơi lo lắng, nắm chặt tay Quý Thanh.
Một kiếp này, Vãn Vãn không những muốn Quý Thanh thoát khỏi kết cục kia, còn muốn chung sống bình an với hắn.
Nếu đã vậy, Thượng Quan Hoán chắc chắn phải chết!
[ Ký chủ muốn giết chết Thượng Quan Hoán? ] Âm thanh hệ thống vang lên.
"Ừm." Vãn Vãn bình tĩnh đáp.
[ Thượng Quan Hoán là đại yêu, muốn giết chết hắn nhất định phải dùng pháp trận của thông linh thế gia, để khởi động pháp trận cần hiến tế một người mang huyết thống Mao gia.]
"Huyết tế?" Vãn Vãn nhíu mày, nếu vậy nhất định một người trong Mao gia sẽ phải hy sinh tính mạng.
Khó trách Mao Tiểu Cửu cùng Mao Tiểu Ngũ nảy sinh cãi vã!
E rằng Mao lão gia đã chuẩn bị tâm lí hy sinh tính mạng để hàng phục Thượng Quan Hoán. Trong lòng Vãn Vãn bỗng khó chịu tột cùng, nàng xót xa nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của Mao lão gia.
Nàng không muốn mất đi bất cứ ai ở đây cả.
"Ta muốn giết chết Thượng Quan Hoán!" Vãn Vãn thì thầm chắc nịch.
Không phải Thượng Quan Hoán muốn linh hồn của nàng sao? Một khi đã như vậy, để xem ai chết trước ai!
Con cưng Thiên Đạo thì đã làm sao, đâu phải trước đây nàng chưa từng giết chết con cưng Thiên Đạo gì đó!
Ủa..
Trước kia nàng từng trải qua chuyện tương tự?
Những suy nghĩ nảy lên trong tiềm thức khiến Vãn Vãn sửng sốt, nghĩ ngợi, lại hỏi: "Thái Hạo, nếu như ta sử dụng Nguyệt Thần, liệu có thể giết chết Thượng Quan Hoán không?"
Chẳng hiểu sao đáy lòng nàng lại tin tưởng thanh kiếm ấy đến vậy, cách sử dụng nó như đã hằn sâu vào tâm khảm nàng. Nàng tin chắc rằng chỉ cần dùng Nguyệt Thần, một con yêu quái ngàn năm cũng không phải là vấn đề.
[ Thân thể hiện tại của ký chủ không thể chịu nổi uy lực Thần khí thượng cổ.] Thái Hạo nói.
"Hậu quả là gì?" Vãn Vãn trực tiếp hỏi.
So ra tính cách nàng còn lạnh nhạt hơn cả Quý Thanh, nói là giả nhân giả nghĩa cũng không sai, nhưng chẳng hiểu sao, nàng vô cùng muốn cứu mạng người của Mao gia.
Thần kiếm kia vốn nằm trong danh sách vật dụng ký chủ được phép sử dụng, có lẽ Thái Hạo ngăn cản chỉ vì lo lắng cho thân thể của nàng, dù sao hiện tại nàng cũng đang là phàm nhân.
Lần trước khi đụng độ Hoàng Bì Tử do xúc động nhất thời kèm theo tò mò uy lực của thanh kiếm lạ này, cho nên nàng mới lôi Nguyệt Thần ra sử dụng, kỳ thực lúc đó nàng đã cảm thấy xương cốt cả cánh tay mình đau điếng.
[ Nếu không khống chế được Nguyệt Thần, ký chủ sẽ chết!] Thanh âm Thái Hạo vẫn lãnh đạm như cũ.
Vãn Vãn đâu xa lạ gì cái từ chết này, ngay từ đầu nàng cũng chỉ là một linh hồn phiêu bạt. Nhưng còn Quý Thanh, nàng biết nếu nàng chết đi, hắn tuyệt đối sẽ không chịu sống tiếp!
Nàng biết chọn sao cho phải đây?