Vãn Vãn giãy giụa kéo mình ra khỏi trong giấc ngủ sâu, ngồi dậy dựa thân thể mệt mỏi vào thành giường, đột nhiên nhớ tới ngày nào ở đạo quán bản thân đều phải đi gánh nước đốn củi.
Nơi nàng đang ở là 1 căn phòng lụp xụp, bên trong chỉ có một cái giường gỗ, một chiếc bàn cùng một cái ghế gãy chân, trên xà nhà treo đầy mạng nhện, bụi trên vách tường bị gió thổi qua thổi lại rớt xuống lả tả, ám lên người nàng một mùi hương gay mũi.
Tình cảnh này thật là quá thảm rồi!
Không đợi nàng thích ứng với hiện trạng trước mắt, cửa đã bị đá văng từ bên ngoài.
"Tiểu tiện nhân, còn không mau đứng dậy đi làm việc, ngươi tưởng ngươi vẫn ở trong phủ Tể tướng à, trừng phạt ngày hôm qua ngươi quên rồi sao?" Một nữ tử mặc váy xám hùng hổ đi đến.
Vãn Vãn nhíu mày, nhẹ nhàng nâng mắt nhìn về phía nàng.
Đạo cô này tên là Tiểu Thúy, hôm qua chính tay ả đã dằn vặt nàng ra bã, bây giờ đang đứng chống nạnh, trừng mắt căm tức nhìn Vãn Vãn, nhíu mày mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn, tiểu tiện nhân!"
Nha hoàn của Vãn Vãn vội vàng xông vào, "Tiểu Thúy, ngươi đừng có mà quá đáng.."
Nàng còn chưa kịp nói xong đã bị Tiểu Thúy tát bốp vào má, trong chốc lát gương mặt trắng trẻo xuất hiện năm dấu tay.
Vãn Vãn trầm mặt, đôi mắt dấy lên lửa giận.
"Ai da, còn dám trừng mắt nhìn ta! Bà đây liền móc mắt ngươi ra!" Tiểu Thúy phẫn nộ quát.
"Tiểu thư, tiểu thư.." Tiểu nha đầu quỳ rạp xuống cạnh nàng nức nở khóc.
Vãn Vãn thu hồi lửa giận nơi đáy mắt, đưa tay xoa đầu cô bé, ngoan ngoãn nói: "Là do Vãn Vãn không đúng, từ nay về sau, Vãn Vãn nhất định sẽ nghe lời người."
Tiểu Thúy vừa lòng cười, hừ lạnh một tiếng, nói: "Đúng là loại thân lừa ưa nặng, mau rời giường đi làm việc, nhớ lấy thêm cho ta một bình nước." Nói xong, Tiểu Thúy ngúng nguẩy rời đi.
"Tiểu thư, Hách Liên tướng quân.. sẽ đến cứu người chứ?" Nha hoàn nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, tính tình tiểu thư xưa nay kiêu ngạo, hôm nay lại cam chịu cúi đầu trước một đạo cô, chuyện này khiến lòng nàng xót xa.
"Hàm Hương, đừng sợ, ngươi lại đây, ta nói cho ngươi cái này.." Vãn Vãn ngoắc tay.
Nàng nhớ rõ Tiểu Thúy này có tằng tịu với một nam nhân, mỗi tháng hắn đều tới vài lần chu cấp chút đồ cho ả ta. Hắn vừa nhìn thấy Vãn Vãn liền say mê, bảo với Tiểu Thúy là chỉ cần ả giúp hắn chiếm được Vãn Vãn, hắn liền cưới ả về nhà. Cho nên tên này cùng với Tiểu Thúy đều là kẻ hại Giang Vãn Vãn mất đi trong sạch, trước khi rời đi nàng cũng nên cho bọn họ ăn chút khổ!
Đạo quán này còn có một quy định, ai nhận được lễ vật của khách thăm viếng đều phải nộp lên cho quản sự đạo cô, nếu không sẽ bị trừng phạt.
Nghe nàng nói xong, Hàm Hương lau sạch nước mắt cười nói: "Tiểu thư, người thật thông minh, Tiểu Thúy nhất định sẽ bị quản sự đạo cô trừng phạt."
"Đi thôi, làm việc lén lút thì không nên cho người ta thấy được." Vãn Vãn nói.
"Vâng, nô tỳ đi liền." Hàm Hương chạy nhanh ra cửa.
Vãn Vãn vịn lấy thành giường cẩn thận đứng dậy, vén tay áo lên, quả thật thấy vết roi cùng vết cào cấu xanh tím, đây chính là hậu quả mà ả Tiểu Thúy kia để lại. Mấy ngày nay Tiểu Thúy không cho nàng ăn cũng chẳng cho nàng uống, đường đường là một tuyệt thế mỹ nhân lại trở nên gầy yếu tái nhợt, vòng eo trông mỏng dính tưởng như vừa bẻ liền gãy đôi.