Thang máy ting một tiếng dừng ở tầng 21, Vãn Vãn nhấc chân nhẹ nhàng đi về hướng văn phòng nơi Hứa Thần Hạo làm việc.
"Tô.. Tô tiểu thư." Thư kí của Hứa Thần Hạo vừa nhìn thấy nàng, vội vàng chạy ra đón.
Lục tìm một chút ấn tượng với vị thư kí này trong trí nhớ, Tô Vãn Vãn mỉm cười hỏi: "Thư kí Tống, Hạo ca ca có ở trong văn phòng không?"
Thư kí Tống hơi hơi biến sắc, nhìn về phía văn phòng của sếp mình, hơi do dự nói: "Chắc là.. có."
Tổng tài chính xác đang ở trong văn phòng, chỉ là hơn 10 phút trước Lâm Tịch Hàm cũng vào văn phòng đến tận bây giờ còn chưa bước ra.
"Có hay không có?" Vãn Vãn híp mắt, toàn thân tản ra khí chất cường đại áp bách.
"Vâng.. vâng! Có ạ." Thư kí Tống vội vàng nói.
Vãn Vãn lười chấp nhặt, nàng quay gót nghênh ngang đi thẳng đến văn phòng Tổng tài, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
"Hạo ca ca.."
Hứa Thần Hạo ngước lên nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, "Sao em lại tới đây?"
Lâm Tịch Hàm đang ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn, trong tay cầm một đôi đũa, trên bàn bày mấy món ăn đơn giản.
Vãn Vãn lạnh lùng cười khẩy trong lòng, nhất là khi để ý đôi mắt sáng ngời của Lâm Tịch Hàm chẳng có chút gì là bất ngờ.
Nàng chớp mắt liền hiểu rõ, Lâm Tịch Hàm vừa tới đây không lâu, hơn nữa.. Là cố ý cho nàng bắt gặp, nhằm làm nàng vì ghen tị mà tức giận.
"Em không tới đây được hay sao?" Vãn Vãn như có như không cười nói: "Lâm tiểu thư đang làm gì ở đây vậy?"
"Tô tiểu thư, tôi.." Lâm Tịch Hàm mất tự nhiên đứng dậy, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn đỏ ửng, ngại ngùng nói: "Tôi tới đưa cơm trưa cho Thần Hạo."
"Ồ?" Vãn Vãn nhướng mày, mắt hơi nheo lại, cười một cách châm chọc nói: "Lâm tiểu thư hình như vừa bị mất nhận thức vừa bị mất dây thần kinh xấu hổ thì phải."
Tô Vãn Vãn vừa nói xong lời này, không khí trong phòng chợt như đông cứng lại.
Khóe mắt Lâm Tịch Hàm đỏ au, đôi con ngươi hắc bạch phân minh chứa đầy bất bình và uất ức: "Cô.. Sao cô lại nói tôi như vậy!"
"Vãn Vãn!" Hứa Thần Hạo gằn giọng gọi tên nàng, ở đây là công ty, hắn không mong nàng lại làm loạn hết cả lên rồi hắn lại phải thu dọn tàn cuộc giúp nàng.
"Không lẽ em nói sai sao?" Sắc mặt Tô Vãn Vãn trầm xuống, lạnh lùng nói: "Lâm tiểu thư biết rõ ràng anh là vị hôn phu của em, vậy mà còn cố chấp dây dưa với anh. Đây không phải là không biết xấu hổ thì là gì?"
Lâm Tịch Hàm nghe vậy liền hít sâu một hơi, lặng lẽ nặn ra vài giọt nước mắt, yếu ớt mà biện giải:
"Tôi chỉ là thấy Thần Hạo còn chưa ăn bữa trưa, cho nên tôi đưa một vài món ăn tới thôi, Tô tiểu thư đừng hiểu lầm."
"Thần Hạo?" Vãn Vãn nghiền ngẫm hai từ này, cười nhạo nói: "Gọi thân mật lắm đó nha, Lâm tiểu thư hình như là nhân viên của công ty nhỉ? Không lo đi làm mà lại chạy tới văn phòng của Tổng tài.."
"Tôi, tôi.." Mặt Lâm Tịch Hàm đỏ ửng, nói: "Mặc dù tôi là nhân viên của công ty, Tô tiểu thư cũng không có quyền quản lý tôi."
Vãn Vãn xoay xoay cánh tay hơi mỏi, đi qua đem cặp lồng đặt thật mạnh lên bàn làm việc của Hứa Thần Hạo, nhướng mày cười nói: "Sao tôi lại không có quyền, tôi là vị hôn thê của sếp nhà cô đấy!"
Lâm Tịch Hàm không còn lời nào để nói, lại hướng ánh mắt bất bình nhìn về phía Hứa Thần Hạo.
Hứa Thần Hạo đương bận để ý hộp cơm trước mặt, qua loa nói: "Lâm Tịch Hàm, cô ra ngoài trước đi!"
Lâm Tịch Hàm như bị sét đánh ngang tai, ai oán nhìn Hứa Thần Hạo, che miệng vụt chạy ra ngoài.
Vãn Vãn ngồi xuống, bộ dạng biếng nhác dựa vào người Hứa Thần Hạo, tặc tặc lưỡi mấy cái. Ôi chao! Ra vẻ đáng thương chưa kìa!