Vãn Vãn chớp chớp mắt, nơi khóe mắt mang theo chút tinh nghịch dụ dỗ, "Bây giờ anh nói xem, đêm nay anh tính ngủ ở đâu? Nhà em chỉ có phòng ngủ của em và phòng ngủ của bà nội thôi."
Quý Thanh không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, khẩn trương mở miệng: "Hay là, Anh.. ra ngoài ngủ."
Nàng buồn cười đưa tay nhéo má hắn, nói: "Không được."
"Vậy.. vậy thì làm sao bây giờ?" Mặt hắn đã đỏ như gấc chín.
Hắc Huyền đang đứng ngoài cửa sổ nhìn lén khẽ chậc chậc vài tiếng, nhìn Ma Chủ đại nhân nhà nó kìa, bộ dạng lòng xuân phơi phới kia, chẳng lẽ đêm nay họ tính gạo nấu thành cơm hay sao?
Vãn Vãn kéo tấm chăn mỏng ra, "Đương nhiên là chúng ta ngủ cùng nhau."
"Ngủ cùng nhau?" Giọng Quý Thanh cao lên một tông, sau đó hắn vội vàng xua tay nói: "Không, không được, chúng ta không thể làm như vậy được."
Mặt Vãn Vãn cũng hơi hồng hồng, nàng cất lời: "Anh nghĩ đi đâu vậy? Em bảo là bọn mình ngủ chung một cách trong sáng. Với lại anh sẽ không động tới em khi chưa có sự đồng ý của em đúng không?"
"Sẽ không." Quý Thanh vội vàng nói, vẻ mặt nghiêm túc như đang tuyên thệ.
"Vậy lại đây đi." Vãn Vãn vỗ vỗ cái gối, "Anh ngủ chỗ này."
Quý Thanh chậm chạp bước qua, cởi giày trèo lên giường, động tác cứng nhắc tựa con rối làm bằng gỗ.
Vãn Vãn ngứa hết cả mắt, vươn tay kéo mạnh hắn đến cạnh mình, "Anh mau lên còn đi ngủ nữa, trời sắp sáng cả rồi."
Thân thể cao lớn của Quý Thanh ngã nhào vào người nàng, lặng nhìn thiếu nữ xinh đẹp nằm dưới mình, hắn kiềm chế không đặng liền cúi đầu xuống toan nếm lấy bờ môi dịu ngọt.
"Ấy!" Vãn Vãn đưa tay chặn ngang miệng hắn, cười tủm tỉm: "Đêm nay anh không được làm gì hết." Nàng không muốn kích thích quả bom nổ chậm này, bạn trai nàng tuy rằng ngây thơ thật đấy, nhưng phàm là đàn ông thì chắc chắn sẽ không kiềm chế nổi.
Quý Thanh vội vàng chống người đứng bật dậy, quay lưng về phía nàng, lắp bắp nói: "Xin, xin lỗi, anh không cố ý đâu."
Vãn Vãn khẽ kéo tay hắn lại, chừa cho hắn đắp nửa cái chăn, "Ngủ đi." Đoạn nàng tắt đèn.
Bóng tối vây quanh căn phòng, Vãn Vãn nhanh chóng ngủ thiếp đi, chỉ riêng Quý Thanh vẫn thao thức, tim đập thình thịch như sấm rền. Làm cách nào cũng chẳng ngủ được, nghĩ ngợi một lát, hắn rón rén xoay người.
Ánh trăng tựa sóng nước mát rượi chiếu vào qua khung cửa sổ, mỹ nhân đương say giấc nồng hít thở từng nhịp đều đều. Kia đôi môi hồng hào căng bóng, kia xương quai xanh gợi cảm như ẩn như hiện, làm cho cổ họng kẻ quân tử khát khô.
Yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống, Quý Thanh vụng trộm kề sát lại, đôi môi nàng đã gần ngay trước mắt.
"Ma Chủ đại nhân, ngài định làm gì tiểu mỹ nữ?" Đột nhiên giọng Hắc Huyền vang lên.
Quý Thanh cuống quýt ngước mắt lên, đôi con ngươi xanh thẳm nhìn về phía Hắc Huyền đang lượn qua lượn lại trên không trung, xấu hổ cùng giận dữ vụt qua đáy mắt.
Hắn giơ tay niệm một pháp thuật đánh vào người Hắc Huyền.
"..."
Hắc Huyền kêu thảm thiết, nhưng tuyệt nhiên không hề có phát ra âm thanh nào phát ra, thân thể lung lay bị thổi bật qua cửa sổ.
Xác thân béo ục ịch của Hắc Huyền nằm bẹp bên ngoài sân vườn, nước mưa xối xuống từng hạt từng hạt nặng trĩu, nó tỏ vẻ cuộc đời chẳng còn gì đáng sống nữa: Điểu đã bị thất sủng rồi..
Không có Hắc Huyền ầm ĩ, Quý Thanh khẽ mím môi, trông như đứa trẻ rón rén trộm ăn vụng, tiếp tục công cuộc hôn trộm lén lút.
Rốt cuộc cũng thành công đặt môi mình lên đóa anh đào thơm mát, tâm tình như quả bom được châm ngòi nổi, mừng thầm không thôi, cảm giác ngọt ngào ấy chỉ làm cho hắn thêm càng ham muốn cùng cực.
Thiếu nữ không biết mình đang bị hôn trộm, nàng ngủ rất sâu, đột nhiên nỉ non gọi một tiếng Quý Thanh, khiến cho "kẻ ăn vụng" nào đó hoảng hốt lùi ra xa.
Chờ đợi hồi lâu cũng không thấy nàng tỉnh lại, Quý Thanh nhẹ nhàng thở phào, đưa tay kéo nàng vào lồng ngực mình, kề sát nhau chìm vào giấc ngủ.
* * *
Cốc cốc cốc!
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, "Vãn Vãn, dậy đi!"
Vãn Vãn bừng tỉnh, vội vàng mở choàng mắt, phát hiện Quý Thanh nằm cạnh đã rời đi từ lúc nào.