[ Đúng vậy, đây nhiệm vụ là thấp cấp nhất, nam chủ vốn dĩ đã thích Tô Vãn Vãn, cho nên trong thời điểm nguy cấp nhất không suy nghĩ mà bảo vệ cô, cùng lúc đó giá trị hảo cảm được thêm đủ.]
"Hắn.. hắn cùng Tô Vãn Vãn có phải.. đều đã chết?" Vãn Vãn chần chờ nói.
Âm thanh hệ thống im lặng vài giây, sau đó lạnh băng trả lời: [ Đúng vậy, chuyện này là ngoài ý muốn, sau này sẽ không xảy ra nữa.]
"Là do Tiêu Vân Dật?" Nàng nhận thấy Tiêu Vân Dật hoàn toàn khác với dữ liệu được đưa cho, đáng lẽ bề ngoài hắn nên là một nam tử ôn nhuận như ngọc, nhưng đêm đó mặt mày hắn lại cực kỳ âm trầm, ánh mắt khi nhìn chằm chằm nàng cũng khiến cho người ta cực kì không thoải mái.
[ Đúng vậy, về sau khi đang làm nhiệm vụ có lẽ sẽ còn gặp lại hắn, cô cứ thẳng tay giết chết hắn nếu có thể, miễn cho hậu họa về sau.]
Giết chết người kia sao? Rốt cuộc thân phận của hắn là gì? Lại giống như có quen biết với nàng..
Vãn Vãn sờ sờ cổ, nơi đó rỗng tuếch, vòng cổ đã không cánh mà bay.
Không xong! Vòng cổ của nàng!
"Thái Hạo, vòng cổ của ta.. Ngươi có thể giúp ta lấy lại không?"
[ Nó ở đây.] Thanh âm Thái Hạo đột nhiên trở nên nhu hòa.
Dải sáng vàng óng chói mắt bỗng nhiên xuất hiện, trong không gian trống rỗng màu trắng từ đâu chui ra một bé trai sương mù quanh thân, khuôn mặt mềm mềm non nớt, đôi con ngươi kim sắc cùng mái tóc trắng xóa, thoạt nhìn như một vị Thần xa xưa, cao quý lại bí hiểm. Trường bào trắng tinh trên người hắn phiêu động tựa mây trôi nổi trên không trung, trên đó thêu những phù văn bằng chỉ vàng lấp lánh uốn quanh tựa những vật có sinh khí.
"Thái Hạo?" Vãn Vãn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nàng không nghĩ tới hệ thống vậy mà lại là một bé trai xinh xắn đáng yêu.
Thái Hạo bay đến trước mặt nàng, đôi chân trần lơ lửng trong không trung, đem vòng cổ trong tay đưa cho Vãn Vãn.
[ Cầm.]
"Cảm ơn." Vãn Vãn cảm kích nhận lấy sau đó tự mình đeo lên cổ.
Nàng không nhớ rõ lai lịch của thứ này, nhưng nàng nhận thức được vòng cổ này là độc nhất vô nhị trên thế gian, không có chiếc thứ hai, tuy rằng không rõ vì sao Hứa Thần Hạo lại tặng nó cho nàng, nhưng nàng vẫn cực kì trân trọng.
[ Ký chủ muốn nghỉ ngơi một chút hay là lập tức thực hiện nhiệm vụ tiếp theo? ]
"Ta muốn nghỉ ngơi." Vãn Vãn nằm trên giường, đặt tay lên trái tim, Hứa Thần Hạo, cảm ơn anh, cảm ơn anh tặng em chiếc vòng này, cũng cảm ơn tình yêu của anh dành cho em.
[ Ký chủ, ngươi muốn giữ lại hay thanh trừ ký ức nhiệm vụ trước? ]
"Còn có thanh trừ ký ức sao?" Vãn Vãn sửng sốt.
[ Vì đảm bảo tinh thần làm nhiệm vụ, ký chủ có thể lựa chọn thanh trừ ký ức.]
Vãn Vãn lắc đầu, nói: "Không cần, cứ để vậy đi."
Nàng không muốn thanh trừ ký ức, những người này dù sao cũng bước qua đời nàng, mặc dù chỉ là nhiệm vụ, nhưng nàng lại không muốn quên đi.
"Thái Hạo, có thể hồi sinh Hứa Thần Hạo và Tô Vãn Vãn không?"
Hệ thống trầm mặc, sau đó mới nói: [ Không thể.]
Không thể sao, Vãn Vãn nỗ lực khắc chế nước mắt tuôn rơi, Hứa Thần Hạo chết đi ngay trước mắt nàng, cảm giác đó thật sự rất khổ sở.
[ Ký chủ, sẵn sàng để tiến vào nhiệm vụ tiếp theo chưa? ] Thái Hạo hỏi.
Không đợi Vãn Vãn trả lời, trước mắt lập tức tối đen, cảm giác choáng váng quen thuộc đánh úp tới.
"Tiểu thư, người không sao chứ?" Bên tai truyền đến một giọng nữ sốt ruột.