Cơ Thiên Dịch lạnh lùng nói: "Hoàng tỷ bảo nàng lấy về thì lấy về đi, chớ nên lắm điều nhiều lời!"
"Vâng thưa bệ hạ." Lương Uyển Nhiên tủi thân vâng dạ, ánh mắt lại lướt qua nam nhân phía dưới.
"Vị này hẳn là Đế Cơ Điện Hạ của Đại Can." Thanh âm Âu Dương Lăng Duệ vang lên, ngữ khí nghe như kinh ngạc, lại ẩn chứa vài tia xấu xa.
Vãn Vãn khinh miệt liếc qua y, cất bước đi lên đài cao ngồi xuống bên trái hoàng đế. Hồng Tiên lập tức cung kính rót đầy chén rượu.
"Bổn cung nghe nói sứ giả Tây Kỳ lần này chính là Thái tử tôn quý, vốn còn tưởng phong thái trác tuyệt đến bậc nào, hóa ra cũng chỉ được ngần ấy." Nàng lạnh nhạt thốt.
"Ngươi!" Sắc mặt Âu Dương Lăng Duệ âm trầm, đáy mắt lạnh lẽo, mấy năm qua, Đại Can cùng Tây Kỳ không hề xảy ra cuộc đại chiến nào, nhưng vài trận đánh nhỏ vẫn diễn ra liên miên, biểu thị hai nước chưa từng bỏ qua ý định xâu xé lẫn nhau.
Vị Đế Cơ Điện Hạ này, thân gái yếu ớt lại sở hữu bản lĩnh dùng thương vô cùng lợi hại, nhiều lần đẩy lùi binh lính Tây Kỳ, ép bọn họ phải ký kết khế ước đình chiến, còn phải phái sứ giả tới dâng tặng kỳ trân dị bảo làm lễ vật.
Sứ thần bên cạnh Âu Dương Lăng Duệ vội vàng rủ rỉ vào tai y: "Thái tử bớt giận, không nên chấp nhặt với nữ tử, ngài có biết vì sao vị Đế Cơ này năm nay đã lỡ thì mà chưa gả cho ai không?"
Âu Dương Lăng Duệ mím môi, nhấp một ngụm rượu nồng, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua nữ tử u sầu kia, trong lòng ngập tràn thương cảm, nghe lời cận thần nói, y thờ ơ hỏi: "Vì sao?"
"Thứ nhất, thân phận nàng quá mức tôn quý, không kẻ nào sánh kịp, thứ hai, nàng là nữ tử lại cầm thương ra chiến trường giết địch. Hai điều này khiến cho đám nam nhân Đại Can tuy tham luyến dung mạo khuynh thành kia.. cũng chẳng ai dám cầu hôn."
"Ý của ngươi là?" Âu Dương Lăng Duệ hỏi.
"Thần nghe nói Đại Can hoàng tộc chỉ còn mỗi hai giọt máu là thiếu niên kia cùng vị Đế Cơ kiêu ngạo nọ, hoàng quyền lại đang bị Đế Cơ thâu tóm, nếu thái tử có thể cưới nàng ta về, nếu vậy, giang sơn Đại Can.. không sớm thì muộn cũng lọt vào tay Tây Kỳ ta." Nói xong, ánh mắt gã loe lóe tia mưu toan.
Âu Dương Lăng Duệ nhìn về phía nữ tử bận hồng y trên đài cao, nàng mặc một thân nam bào, dung mạo hiển nhiên là tuyệt sắc bảo vật chốn nhân gian tục tằn, ấy thế nhưng tính tình lại lạnh nhạt đến tột cùng.
Hoa đẹp có gai, mỹ nhân bậc này, không phải ai cũng khuất phục nổi, tuy nhiên Âu Dương Lăng Duệ y thì khác.
Chỉ cần nàng gả vào Tây Kỳ, y có thừa cách để trị nàng.
Còn thiếu nữ kia..
Đáy mắt Âu Dương Lăng Duệ khẽ sáng lên, nhìn chằm chằm Lương Uyển Nhiên, đợi khi hắn tiêu diệt Đại Can rồi chiếm nàng làm của riêng cũng không muộn.
Lương Uyển Nhiên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Âu Dương Lăng Duệ dõi theo mình, vội vàng cúi gằm mặt, trái tim đập thình thịch như trống trận.
"Thái tử.. Thái tử?" Sứ thần gọi, gã trông theo ánh mắt Âu Dương Lăng Duệ, nhất thời thảng thốt, người mà thái tử nhìn nãy giờ lại là hoàng hậu Đại Can, loại ánh mắt quá mức xâm lược này thật sự không thích hợp.
Âu Dương Lăng Duệ hồi thần, nhàn nhạt cười, "Được, nghe lời ngươi vậy, nhưng trước tiên bản thái tử phải làm nàng ta bẽ mặt đã."
"Đế Cơ Điện Hạ, nghe nói điệu múa Phi Thiên Vũ của người đây vô cùng đẹp mắt, không biết bản thái tử cùng đoàn sứ thần Tây Kỳ quốc có được diện kiến phong thái của Đế Cơ Điện Hạ hay chăng?" Âu Dương Lăng Duệ cất cao giọng nói.
Không gian yến hội vốn ồn ã bỗng chốc lắng đọng lại.
"Thái tử Tây Kỳ có ý gì đây? Phi Thiên Vũ là điệu múa tế thần, sao có thể múa ở chỗ này?"
"Sứ thần Tây Kỳ quá khinh cuồng rồi, đây rõ ràng là khi dễ điện hạ.."
Hàng mi dày cong vút khẽ nâng, đôi đồng tử lành lạnh đen láy nhìn chằm chằm Âu Dương Lăng Duệ, khóe môi yêu kiều của nàng nhếch lên, "Xem ra Thái tử Tây Kỳ nên ăn nhiều đầu cá một chút."
"Ý Đế Cơ điện hạ là gì?" Âu Dương Lăng Duệ hỏi.
Hồng Tiên bật cười khúc khích, "Ý của điện hạ là.. Người nên bồi bổ đầu óc thêm."