"Anh!" Vãn Vãn lo lắng hét to.
Đầu mày cuối mắt của Enkidu cũng tràn đầy sự hiếu chiến cuồng nhiệt. Hay cho một Vương thành xa hoa cùng dân chúng một mực ngoan đạo, lại còn có nữ nhân kiều diễm tột cùng đang đứng trên đài cao kia, tất cả đều vừa ý hắn!
Gilgamesh buông tay Vãn Vãn ra, đặt nụ hôn dịu dàng lên trán nàng, trầm thấp nói: "Eliya à! Ta phải đi rồi, ngoan ngoãn đợi ta trở lại nhé."
Vãn Vãn nhìn khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc trước mắt một lúc lâu, sau đó đành phải gật đầu. Nàng không thể cản trở hắn bảo toàn tôn nghiêm của bậc Đế Vương được, chỉ hy vọng mọi chuyện xảy ra đúng như trong cốt truyện, rằng hai người họ chiến đấu cân tài cân sức.
"Đến đây đi, Gilgamesh." Enkidu gọi thẳng tên hắn.
Toàn thân Gilgamesh tản sát khí nồng nặc, kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, Thần kiếm trong tay mang theo mười phần công lực chém về phía Enkidu.
Hai thân ảnh khi thì đáp xuống mặt đất, khi thì xuất hiện trên không trung, trận quyết đấu như sấm rền gió cuốn lật tung hết thảy mọi thứ, toàn bộ thường dân tham dự buổi Tế Lễ phải chạy nhanh tìm cho mình chỗ ẩn náu. Vô số tia lửa rực rỡ lóe trên bầu trời nện vỡ vụn mấy hòn đá khổng lồ, đánh sập những ngôi nhà kiên cố trong Vương thành.
Vãn Vãn chăm chú dõi mắt theo hình bóng thiên biến vạn hóa của bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khẩn trương nắm chặt Long Cốt Tiên trong tay. Nếu Gilgamesh có mệnh hệ gì, nàng sẽ lấy mạng Enkidu bằng mọi giá!
Hình ảnh toàn thân đẫm máu không còn hơi thở của Hứa Thần Hạo vụt qua trong trí nhớ, nàng hứa với lòng sẽ không để bất cứ người thân yêu nào chết trước mặt mình nữa. Bởi vì cái loại cảm giác bất lực đến tột cùng ấy như xé rách trái tim nàng ra hàng trăm hàng nghìn mảnh vậy.
Gilgamesh phát hiện con dân cùng Vương thành đang bị ảnh hưởng, đột nhiên phi thân dẫn dụ Enkidu đi về hướng ngoại ô.
Mắt thấy hai luồng sáng chói lòa trên không trung nối đuôi nhau từ từ xa dần, Vãn Vãn vội vàng nói với Raffith bên cạnh: "Raffith, mau chuẩn bị cho ta một con ngựa!"
"Không được! Vương phi, xin người hãy ở yên tại đây để bảo đảm an toàn, nam nhân kia có vẻ rất đáng sợ.." Đây là lần đầu tiên Raffith chứng kiến ai đó bất phân thắng bại với Vương. Phải biết rằng, trước nay trong thiên hạ này chưa có kẻ nào gan to bằng trời dám đứng ra khiêu khích ngài mà còn toàn mạng sống sót. Nhưng cái tên nam nhân toát ra hơi thở của dã thú kia lại cố tình khiến Vương sử dụng Thần kiếm để đối chiến, nhất định hắn phải sở hữu thực lực vô cùng khủng bố.
Vãn Vãn biết rõ Raffith đang lo lắng cho mình, nhưng lúc cấp bách này nàng không muốn nghĩ nhiều như vậy, tức giận nghiêm giọng: "Raffith, ta ra lệnh cho ngươi mau tìm một con ngựa đến đây, nhanh lên!"
Raffith cố chấp lắc đầu, quỳ sụp xuống giữ chặt tay Vãn Vãn, "Vương phi, người không thể đi, quá nguy hiểm!"
Vãn Vãn dùng chân đạp Raffith văng ra xa, từ trên đài cao tung người nhảy xuống. May mắn thay, bên dưới có chiếc xe ngựa chở hàng ở của ai đó đang đứng, nàng lập tức nhảy lên yên ngựa, chặt đứt dây cột, phóng ngựa như bay về phía ngoại thành.
Từ xa vọng lại tiếng binh khí choảng vào nhau, nghe như tiếng thiên lôi rầm rầm nổi giận.
"Giá -- giá --" Vãn Vãn điều khiển ngựa chạy về nơi phương xa sương khói mờ mịt. Gió cát mạnh mẽ tạt qua, để lại trên gương mặt trắng nõn vài vệt đo đỏ li ti.
Nửa giờ sau, nàng tới được một thị trấn hoang phế đã nhuốm màu rêu phong, trên lâu đài cổ nọ lốm đốm những dấu vết tàn phá. Có nơi trông giống móng vuốt của mãnh thú cào qua, lại có nơi bị san bằng như vừa hứng chịu một lưỡi đao khổng lồ sắc bén chém xuống. Không khí lúc này tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng.
Tim Vãn Vãn đập mạnh hơn trống trận, nỗi sợ hãi cùng bất an trong lòng ập tới như thủy triều. Gilgamesh, có phải hắn đã..