Hồng Tiên nhìn thoáng qua Cơ Thiên Dịch, mở miệng bẩm: "Bẩm điện hạ, bẩm bệ hạ, Mạc Vãn Ca đã đưa vị thần y kia về kinh thành."
Bấy giờ hàng lông mày nhíu chặt của Vãn Vãn mới hơi nới lỏng, tin cấp báo phía biên ải khiến tâm tình nàng chùng xuống, thế nhưng Mạc Vãn Ca chỉ mất một tháng để tìm và thuyết phục thần y tới hoàng cung khiến nàng rất vui mừng, suy cho cùng trên thế gian này không gì quan trọng bằng việc chữa khỏi bệnh cho Cơ Thiên Dịch.
Thần sắc Cơ Thiên Dịch cũng bừng sáng, nếu như bệnh của hắn được chữa khỏi, là có thể ở bên cạnh A Tả cả đời rồi, nghĩ đến đây, tay hắn phấn khích đến run lên.
"Thần y đang ở đâu?"
Hồng Tiên đáp: "Quỳnh Lâm Điện."
Vãn Vãn phân phó: "Mang hắn đến đây."
Hồng Tiên vâng dạ, sau vận khinh công bay đi, bây giờ trong lòng nàng đang rất vui mừng, tâm nguyện nhiều năm nay của Đế Cơ điện hạ là trị hết bệnh cho bệ hạ, buông bỏ hoàng quyền, thoải mái nhàn nhã sống qua ngày, cuối cùng cũng sắp hoàn thành rồi.
Một lát sau, Hồng Tiên dẫn theo một người đến sảnh Ngọa Long Điện.
Vãn Vãn và Cơ Thiên Dịch đã an vị ở chỗ chủ tọa.
Ngoài cửa, một nam tử bận bộ y phục trắng tinh sóng vai cùng một nữ tử hồng y bước vào, thiếu nữ ấy khoác chặt tay y, tuy khuôn mặt nam tử vẫn dửng dưng như không, nhưng nụ cười trong đáy mắt khó lòng mà che giấu nổi.
"Ngọc Phi Lương tham kiến bệ hạ, Đế Cơ điện hạ." Y đứng đó, lưng thẳng tắp, không hề quỳ xuống hành lễ, giọng nói bình thản tột cùng.
Vãn Vãn chẳng hề có ý quở trách, nam tử này lạnh lùng tựa như được đục đẽo từ băng tuyết, ắt hẳn là kẻ cao ngạo, nhún nhường một chút vẫn tốt hơn, dù sao bọn họ mới là kẻ cần cầu cạnh y.
"Ngươi chính là thần y?" Vãn Vãn cất tiếng hỏi.
Mạc Vãn Ca vẫn chưa chịu buông cánh tay Ngọc Phi Lương ra, quay đầu nói với Vãn Vãn: "Điện hạ, Đại Băng* chính là thần y đó, ta vất vả lắm mới thuyết phục được hắn bằng lòng chữa bệnh cho bệ hạ."
(*Đại Băng: Tảng băng lớn)
Ánh mắt lạnh lẽo của Ngọc Phi Lương hiện lên tia xấu hổ, nữ tử tên Mạc Vãn Ca này tìm được y ở Mạc Bắc, sau đó tò tò theo đuôi y suốt cả một quãng đường dài, cuối cùng, y lại mềm lòng đáp ứng nàng.
Vãn Vãn nhoẻn miệng cười, hai người này chắc là oan gia ngõ hẹp rồi, rõ ràng Mạc Vãn Ca ưng ý vị thần y trước mắt, mà thần y cũng rung động bởi nàng.
"Thần y, ngươi bắt mạch cho Dịch Nhi thử xem, rốt cuộc thân thể của hắn mắc phải bệnh gì?"
"Bệ hạ, mời người đưa tay ra." Ngọc Phi Lương đi tới cạnh Cơ Thiên Dịch, thanh âm chẳng hề có chút lên xuống nào, trong trẻo nhưng cũng đầy lạnh nhạt.
Cơ Thiên Dịch ngồi yên tại chỗ, thầm quan sát vị thần y trước mắt.
Hai người đều mặc y phục thuần trắng, Ngọc Phi Lương toát ra khí chất một công tử thế gia lạnh lùng trác tuyệt, còn sắc mặt Cơ Thiên Dịch lại tái nhợt, trông giống một thiếu niên yếu ớt tinh xảo.
Vẻ ngoài thua kém khiến lòng hắn hơi mất hứng, chầm chậm vươn tay ra, để ý Vãn Vãn quan sát mình chằm chằm mà chẳng hề nhìn sang Ngọc Phi Lương, nội tâm mới vui vẻ vài phần.
Lát sau, Ngọc Phi Lương bắt mạch xong, thu tay về, đáy mắt loe lóe tia nghiền ngẫm hứng thú. Cơ thể ẩn chứa vô số tàn độc, ấy vậy mà vẫn sống sót qua ngần ấy năm, chứng tỏ ý chí cùng thể chất của hoàng đế Đại Can phải thuộc hàng xuất chúng.
Vãn Vãn vội vàng hỏi: "Thần y, thân thể Dịch Nhi ra sao?"
Ngọc Phi Lương đáp: "Vẫn còn cứu chữa được, hồi nhỏ bệ hạ từng mắc phải bệnh nặng, hơn nữa trong cơ thể còn tồn dư rất nhiều loại kịch độc phức tạp, cho nên sức khỏe mới bị suy nhược."
Nghe vậy, Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt hơi ướt át, nàng rối rít cảm ơn: "Đa tạ thần y, thần y có yêu cầu gì cứ nói với bổn cung, bổn cung nhất định sẽ dốc hết sức thành toàn."
Mạc Vãn Ca vội vàng xông lên ôm lấy cánh tay Ngọc Phi Lương, "Đại Băng, ngươi đã đồng ý với ta sẽ chữa khỏi bệnh cho bệ hạ rồi, không cho phép ngươi đưa ra những điều kiện hoang đường."
Ngọc Phi Lương thân là thần y cái thế, người trong thiên hạ đều muốn được y chữa trị, tiền tài, trân bảo nào có thiếu thứ chi, cho nên y thường đưa ra những điều kiện vô cùng cổ quái.
Ngọc Phi Lương nhàn nhạt mở miệng: "Điện hạ, thảo dân chỉ có một yêu cầu."