"Gilgamesh, nàng là Vương phi của ngươi?" Ánh mắt Enkidu lưu chuyển trên người Vãn Vãn, hắn rất có hảo cảm với cô gái này.
Thời điểm tiến vào thành Uruk, hắn liền chú ý đến thiếu nữ ngồi trên Vương vị kia, tuyệt đẹp thay làn da trắng nõn cùng đôi con ngươi tựa cặp hồng bảo thạch mỹ lệ. Khi đó hắn đã nghĩ rằng, sao trên thế gian này lại tồn tại một nữ nhân hấp dẫn hắn đến nhường ấy.
Vãn Vãn trốn vào lồng ngực Gilgamesh, ánh nhìn xâm lược của Enkidu làm nàng có chút sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Gilgamesh gặp được địch thủ dũng mãnh như vậy, đối với kẻ xưa nay bá chiếm một phương như hắn, Enkidu thật xứng đáng được hắn gọi là bằng hữu.
Khuôn mặt Gilgamesh nở nụ cười hào sảng, ôm Vãn Vãn trong lòng giới thiệu: "Không sai, nàng là Eliya, Vương phi của ta."
Enkidu cũng cười, "Vương phi của ngươi quả là mỹ lệ vô song."
Vãn Vãn trợn trắng mắt, nghếch mặt đanh đá nói: "Dĩ nhiên rồi! Không cần ngươi phải nói."
Trước giờ Gilgamesh đều dung túng cho sự vô lễ của Vãn Vãn, là Vương phi của hắn thì kiêu ngạo cũng đáng thôi, hắn sủng ái nàng là chuyện đương nhiên.
Enkidu bất đắc dĩ cười, cô bé xinh đẹp này thật giống như con mèo hoang đang xù lông, rất đáng yêu!
Nghỉ ngơi một chút xong, bọn họ liền thu dọn trở về Vương thành.
Buổi tối, Vãn Vãn ở lại tẩm cung Gilgamesh giúp hắn bôi thuốc. Người bình thường không thể nào mảy may thương tổn hắn ta, riêng Enkidu thì có thể, bởi vì hắn đã được uống một giọt thần huyết, trở thành Á thần sở hữu sức mạnh vô biên. May là trên người Gilgamesh tuy rằng nhiều vết thương loang lổ, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng, chắc là mấy ngày sau sẽ lập tức lành lại.
"Anh, em không thích Enkidu chút nào, lai lịch của hắn không rõ ràng, vậy mà anh lại xem hắn như bằng hữu, còn cho hắn ở lại Vương cung nữa chứ.."
"Em chỉ cần thích ta là được rồi." Thanh âm Gilgamesh mang theo ý cười sung sướng chặn lời nàng.
"Anh!" Vãn Vãn giận dỗi đánh nhẹ vào vai hắn, đứng lên đi rửa tay: "Em không đùa đâu, em ghét Enkidu. Anh không thể để hắn ở lại Vương cung được, lỡ như một ngày hắn có ý đồ gì với em, không lẽ anh cũng đem em tặng cho hắn.. A.."
Lời chưa kịp nói xong, thân hình nhỏ xinh đã rơi vào một vòng ôm quen thuộc, nửa câu sau bị môi lưỡi bá đạo cuốn mất. Không đợi cho nàng kịp phản ứng, hắn đã cắn thật mạnh một cái, khoang miệng nàng truyền đến cảm giác ran rát. Cái hôn này mạnh bạo tựa như muốn nuốt sống nàng vào bụng vậy. Vãn Vãn chỉ có thể ngước cổ yếu ớt thừa nhận.
Hồi lâu sau hắn mới tha cho nàng, ôm siết lấy thân thể mềm mại, biểu tình lạnh băng nói: "Eliya, em là của ta, không ai có thể cướp em đi khỏi ta!"
"Buông ra, anh, anh bóp em đau quá!" Vãn Vãn vặn vẹo thân thể hòng tránh thoát. Nói chuyện thì nói chuyện đàng hoàng, mắc mớ gì phải động tay động chân, eo của nàng chắc là bầm hết cả rồi, mai lại phải mặc quần áo kín mít nóng muốn chết.
Còn nhớ hồi trước, Gilgamesh hùng hục như con thú chẳng biết tiết chế, để lại mấy dấu vết đo đỏ trên cổ nàng. Làm nàng bị Raffith trêu ghẹo mãi thôi, ra ngoài cũng phải dùng khăn choàng che lại.
Gilgamesh tiếp tục một tay bế bổng nàng lên, đi về phía chiếc giường xa hoa rộng lớn.
"Anh! Anh đang bị thương mà!" Vãn Vãn nói, trong ánh mắt thanh thuần vô tội nhiễm chút mị hoặc câu nhân.
Gilgamesh đè nàng xuống nệm, phà vào tai nàng hơi thở nóng ấm: "Một chút thương tích này không ảnh hưởng gì đâu."