Cũng dễ hiểu thôi, một kẻ hèn nhát luôn cam chịu bị bắt nạt quanh năm suốt tháng bỗng nhiên lại như thay xương đổi tủy, không những phản kháng còn xoay người đè lên đầu lên cổ mình, trong lòng cô ta khó chịu là điều đương nhiên.
Thế cũng đâu nhằm nhò gì, Vãn Vãn càng thích nhìn nữ chủ xem nàng như cái gai trong mắt nhưng lại chẳng sao tìm được cách nhổ bỏ.
Về phần hai em gái kia có lẽ bị nàng tẩn cho một trận đã trở nên khôn hơn chút đỉnh, không dám dây vào nàng nữa. Trong ký túc xá chỉ cần nghe nàng khẽ đằng hắng, bọn họ lập tức rùng mình.
Phản ứng của bọn họ khiến Vãn Vãn hơi câm nín, cho rằng nàng hở xíu sẽ sử dụng bạo lực hay sao? Thật ra nàng là loại người nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần mấy em gái này thôi bày mấy trò mèo, thì nàng cũng chẳng phải động tay động chân chi cho cực.
Đến lúc kì thi đại học diễn ra, Vãn Vãn thu xếp hành lý chuyển sang phòng trọ của bà nội, ngoài việc thức ăn bà nấu siêu cấp ngon tuyệt đỉnh ra, nàng cũng nhác mỗi ngày phải đối diện với mấy gương mặt chằm vằm kia.
Hôm nay sau khi tan học, Vãn Vãn một thân một mình xách hành lý ra khỏi trường.
Quý Thanh vốn định cất bước chạy theo, nhưng hiệu trưởng giữ hắn lại bảo có việc cần bàn bạc. Chuyện yêu vật xuất hiện trong trường đã giải quyết ổn thỏa, nhưng sắp tới trường dự định tổ chức một chuyến du lịch ngoại khóa, ông vẫn không yên tâm, bèn mở lời mong Quý Thanh có thể đi theo giám sát.
Hiệu trưởng vốn đinh ninh rằng Quý Thanh là đệ tử do thông linh thế gia phái tới, cho nên giọng điệu lúc nói chuyện chẳng có chút kiêng dè nào, "Quý lão sư, chuyện du lịch ngoại khóa anh tính sao? Tiền tôi đã đưa đủ cho anh rồi."
"Đi." Quý Thanh đâu có thèm để ý chút tiền mọn kia, dứt khoát đáp ứng cho lẹ, hắn còn đang vội đi tìm Vãn Vãn đây, "Hiệu trưởng, tôi có việc phải đi trước."
Lúc đi đường, Hắc Huyền đậu trên vai hắn khinh thường lải nhải: "Tiền ông già kia đưa còn không bằng nửa thù lao của thầy phong thủy bình thường. Ma Chủ đại nhân là ai, hắn nghĩ chút tiền mọn của hắn là có thể mời hay sao?"
Quý Thanh im lặng, hắn đang bận cảm ứng vị trí của Vãn Vãn.
Bên kia Vãn Vãn đang chậm rãi sải bước, vừa tới con phố nhỏ gần nhà bỗng nhiên bị hai người đàn ông cao to bặm trợn từ đâu nhảy ra chặn lại.
Nơi đây người qua kẻ lại thưa thớt, đèn đường tối mù, hàng ngày Vãn Vãn muốn về nhà đều phải băng qua tuyến đường này. Hai tên trước mắt chắc chắn đã quan sát lộ trình của nàng từ lâu, mới có thể chọn đúng chỗ này đợi nàng đi qua.
"Mau móc hết tiền bạc và đồ vật quý giá trên người đưa ra đây!" Một tên có khuôn mặt hung ác nói.
Tiền bạc và đồ vật quý giá?
Vãn Vãn trầm mặc, nàng là học sinh, trên người chỉ chút ít tiền ăn khuya cùng sách giáo khoa linh tinh các thứ. Mục đích của hai kẻ này rõ ràng không phải là cướp bóc.
"Ai sai các người tới đây?" Vãn Vãn lạnh giọng hỏi.
Hai tên kia sửng sốt, không ngờ nàng chẳng những không sợ hãi, còn bình tĩnh chất vấn ngược lại bọn hắn.
Một tên trong đó lao lên toan giật lấy ba lô của nàng.
"Mau giao hết đồ đạc ra đây!"
Vãn Vãn cúi đầu, tóc mái xõa xuống che khuất đôi mắt âm u như màn đêm, đoạn nàng nhanh như chớp bắt lấy cánh tay hắn hất tung ra. Tên nọ lảo đảo ngã lăn kềnh trên mặt đất.
"A Đại, ngươi không sao chứ?" Một gã khác vội vàng chạy tới đỡ hắn dậy.
"Phi!" A Đại đứng lên, đưa ánh mắt hung ác trừng Vãn Vãn, "Hóa ra con nhóc này biết chút võ mèo cào. A Nhị, chúng ta cùng nhau lao lên bắt lấy nó."
Hai người đồng loạt chộp về phía Vãn Vãn.
Vãn Vãn mất hết kiên nhẫn, ngước mặt lên, quơ chân đạp bọn họ ngã rạp xuống. Hai tên kia đau đớn nằm lăn qua lộn lại mấy vòng, tức đến muốn nổi phổi.
"Ta muốn xé xác ngươi ra!"
Ánh đèn đường vốn mờ đục càng thêm tối sầm, trong phút chốc đầu bọn chúng biến đổi thành đầu sói, răng nanh sắc nhọn, hai mắt loe lóe ánh xanh lục, hung tợn nhìn chằm chằm Vãn Vãn.
Vãn Vãn hơi kinh ngạc, híp mắt lại ồ lên, "Hóa ra là hai con sói thành tinh."
"Đại.. Đại ca.." A nhị chần chờ nói: "Hình như con bé này không sợ chúng ta."