"Công tử!" Hai người cất tiếng gọi, thanh âm quyến rũ mê hồn.
Hồng Tiên tiến lên, đặt vào tay họ hai tấm vàng lá.
"Công tử, mời." Hai người lập tức cung kính khom lưng.
Lên lầu hai, một mỹ nhân toàn thân toát ra mùi hương thơm ngát tận tình mở cửa giúp nàng. Gian phòng của Vãn Vãn vừa vặn không thu hút sự chú ý, lại có thể quan sát được bao quát toàn bộ đại điện phía dưới.
Hồng Tiên rót rượu xong, yên lặng đứng sau lưng Vãn Vãn.
Cửa sổ bố trí một tấm rèm bằng lụa mỏng ngăn trở ánh mắt người ngoài, nhưng bên trong lại có thể nắm trọn mọi nhất cử nhất động bên dưới. Cách thiết kế quả thực rất tài tình, ắt hẳn chủ nhân của Tầm Phương Các phải là kẻ cực kỳ thấu hiểu tâm lý khách nhân.
Thiếu nữ ngoan ngoãn ngồi trong lòng Vãn Vãn, vuốt ve tấm ngọc bội trên vạt áo, mọi ủy khuất lúc ban nãy đã biến mất sạch sành sanh, nàng nghịch ngợm hỏi: "Ngài đến đây vì Phong Dao tỷ tỷ hay là vì Hà Tiên tỷ tỷ?"
Vãn Vãn hơi nhướng mày, hứng thú hỏi ngược lại: "Hai vị mỹ nhân ấy có gì khác biệt sao?"
Nữ hài bật cười khúc khích: "Công tử không biết ư?" Đoạn nàng dựa vào bờ vai Vãn Vãn, to gan đưa tay sờ soạng phần bụng dưới của vị công tử tuấn mỹ ấy: "Phong Dao tỷ tỷ quyến rũ phong tình, Hà Tiên tỷ tỷ lại tựa tiên nữ, khiến người ta chỉ dám đứng ngắm nhìn từ xa. Tối nay là đêm đầu tiên của Hà Tiên tỷ tỷ, biết bao nhiêu quý nhân tới đây vì tỷ ấy. Còn công tử đây.. có phải là một trong số họ hay không.."
Hồng Tiên nhìn chằm chằm bàn tay hư hỏng của nữ hài, đồng thời chú ý sắc mặt Vãn Vãn.
Vãn Vãn dịu dàng vỗ về hông nàng ta, tay phải đương nâng chén rượu chầm chậm nhấm nháp, ánh mắt thâm thúy theo dõi đại điện đang dần trở nên đông đúc.
Nữ hài thấy Vãn Vãn chẳng phản ứng gì, kiên trì hỏi lại: "Công tử, ngài chưa trả lời ta.."
Nàng bật cười búng một cái vào trán nữ hài, trìu mến bảo: "Vì ngươi mà đến."
Nữ hài vươn tay xoa trán theo bản năng, sau đó đôi mắt linh động trợn trừng kinh ngạc, "Thật vậy chăng! Công tử không gạt ta chứ?"
Vãn Vãn khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn xuống bên dưới: "Gia chưa gạt người bao giờ."
Bấy giờ đang là thời điểm Tầm Phương Các náo nhiệt nhất, hẳn Lương Mậu Tài sẽ có mặt sớm thôi, hắn nào có thể đành lòng dễ dàng bỏ qua đêm đầu tiên được nhấm nháp mỹ nhân Hà Tiên.
Bờ mi nữ hài khẽ rũ xuống, che giấu tia tối tăm nơi đáy mắt, nũng nịu nói: "Công tử, ngài chưa hỏi tên ta."
Lúc này Vãn Vãn mới thu hồi tầm mắt, chăm chú nhìn nàng ta, hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh của vị cô nương đây."
Nữ hài hơi giật mình, chiếc cằm nhỏ tinh xảo hiện lên vẻ hài lòng: "Ta tên.. Trăn Trăn, công tử phải nhớ kỹ đó nha."
Bỗng nhiên, Hồng Tiên xuất thủ nhanh như cắt bắt lấy tay nữ hài, kéo mạnh, đè nàng quỳ rạp trên mặt đất, thanh nhuyễn kiếm loe lóe ánh bạc kề sát cần cổ nàng ta.
Vãn Vãn thờ ơ nhìn hết thảy mọi chuyện, nhàn nhạt mở miệng thốt: "Lâm gia có một nữ nhân tên là Trăn Trăn, nếu không phải bởi vì bảy năm trước Lâm thị lang bị xử trảm vì tội danh tham ô, thân nhân bị đày đi biên ải.. Ắt hẳn ngày hôm nay ngươi tất có mặt trong hậu cung Đại Can, bổn cung nói đúng không? Lâm Trăn Trăn!"
Lâm Trăn Trăn ngước mặt lên, giọt lệ trong suốt loang loáng ướt đẫm gò má, "Điện hạ, Lâm Trăn Trăn, con gái tội thần quỳ tại đây thỉnh người lật lại bản án năm xưa điều tra rõ ngọn ngành, gia môn thần bị Lương gia hãm hại. Cầu xin người, Đế Cơ điện hạ..".
Vãn Vãn liếc mắt, ý bảo Hồng Tiên thu kiếm, đoạn nàng dùng đầu quạt giấy nâng cằm Lâm Trăn Trăn lên, "Tại sao bổn cung phải giúp ngươi?"
Đối diện với dung nhan tuấn mỹ bức người ấy, nữ hài nắm chặt tay nàng tha thiết nói, "Chỉ cần điện hạ giúp đỡ, ta nguyện ý làm theo mọi lời người sai bảo."
Bỗng nhiên, cánh cửa bị ai đó đạp mạnh, phát ra một tiếng rầm rõ to.