"Suỵt!" Vãn Vãn đưa một ngón tay lên miệng, ý bảo nàng yên lặng.
Lúc này Inanna đứng tại chỗ lại đang giận đến điên người, tên Gilgamesh kia dám cả gan làm ả mất hết mặt mũi trước hai thị nữ của mình. Lẽ nào hắn không biết rằng, kể cả chư Thần đương ngự tại trời cao, hay bất kỳ nam nhân phàm tục nào mà chẳng điên đảo cuồng si vì ả. Chỉ cần ả muốn, ai nấy đều tự động hiến dâng lễ vật đến tận cửa.
Tuy rằng Gilgamesh chỉ là một tên bán Thần, nhưng chính khí chất cuồng ngạo lóa mắt ấy đã hấp dẫn ả, khiến ả lần đầu tiên chịu mở lời trước. Thế nhưng hắn lại cả gan dám cự tuyệt không thương tiếc!
"Hỡi Vương anh dũng! Xin cho ta biết vì sao ngài lại từ chối ta?" Inanna cố gắng duy trì nụ cười dịu dàng tao nhã.
Thốt nhiên trong ánh mắt của Gilgamesh lướt qua tia sủng ái, nhanh đến mức không ai nhìn thấy.
"Bổn vương chỉ yêu duy nhất Vương phi của mình."
Trái tim Vãn Vãn run lên đánh hẫng một nhịp, ngước mắt đăm đăm nhìn người đàn ông đương ngồi trên Vương tọa.
Inanna bấy giờ nghe vậy liền không sao hiểu nổi, tức giận hỏi: "Vương phi của ngươi? Chính là cái thứ tàn phẩm phế thải kia?"
Đương nhiên ả biết rõ Gilgamesh đã cưới em gái mình làm Vương phi, nhưng con bé kia cũng chỉ là một Á Thần hèn kém, làm sao có thể sánh với nữ thần thuần huyết như ả đây.
"Tàn phẩm phế thải?" Gilgamesh vô cảm nhìn Inanna, sát khí đã bắt đầu lan tràn trong ánh mắt sắc bén như dao.
Inanna liền run rẩy rụt người lui về phía sau theo bản năng.
"Inanna, Thần kỹ nổi danh trong Thần điện? Hóa ra cũng chỉ được đến thế thôi sao?" Vãn Vãn vừa cười châm chọc vừa bước vào đại sảnh.
Lúc này Inanna cũng xoay người, dương đôi mắt lạnh lẽo nhìn thiếu nữ trẻ tuổi đương lại gần.
"Ngươi chính là Eliya?"
Vãn Vãn hào phóng trao cho cả nụ cười ngọt ngào: "Phải đó! Ta là Eliya, cũng chính là Vương phi của Gilgamesh, ngươi có ý kiến gì sao?" Nói đoạn nàng chớp chớp đôi mắt long lanh, sắc mặt trong phút chốc biến đổi, âm lãnh đến tận cùng: "Cho dù ngươi có ý kiến gì đi chăng nữa, ta cũng sẽ không nghe."
"Không được vô lễ với nữ thần!" Một thị nữ đứng đằng sau giận dữ quát to.
"Vút!" Vãn Vãn lập tức quất cho nàng ta một roi.
"..."
Thị nữ kia hét lên đầy thảm thiết.
"Chỉ là thị nữ của một ả Thần kỹ cũng dám quát ta!" Lông mày Vãn Vãn hơi nhướng lên, không giận mà tự uy.
Long Cốt Tiên quật vào người thị nữ thêm lần nữa, máu trong nháy mắt tóe ra, mặc dù có Thần huyết hộ thể, chắc chắn cũng đau đến chết đi sống lại, ít nhất cũng mất vài ngày mới có thể lành lại.
"Ngươi dám đánh thị nữ của ta?" Sắc mặt Inanna đen như đáy nồi.
Eliya nay quả là kiêu ngạo ương ngạnh như lời đồn đãi, cũng dám làm trò khua tay múa chân ra uy trước mặt ả!
Vãn Vãn thờ ơ liếc ả một cái, nhàn nhã đi đến Vương tọa ngồi vào lòng Gilgamesh, lười nhác ngáp dài.
"Vương! Em buồn ngủ quá! Mới sáng sớm mấy người này đã đến gây chuyện ồn ào nhốn nháo đủ thứ, làm em tỉnh cả ngủ.."
"Inanna, ngươi có thể đi rồi. Thành Uruk không chào đón ngươi." Gilgamesh sủng ái vuốt ve mái tóc tơ lụa của Vãn Vãn. Đối với hết thảy việc vừa xảy ra, đôi huyết đồng lạnh băng quyết tuyệt chẳng hề mảy may xao động.
Inanna tức muốn nổi đom đóm mắt nhìn đôi phu thê ân ái, trong tay xuất hiện một cây quyền trượng, cuồng phong bỗng chốc nổi lên.
Vãn Vãn híp mắt, đây là thẹn quá hóa giận chuẩn bị động thủ sao? Thế thì e rằng không hay rồi! Nàng cùng Gilgamesh liên thủ chưa chắc sẽ đánh lại ả ta.
Hai thị nữ cũng để ý thần sắc của chủ tử, lập tức rút chủy thủ trên người ra chuẩn bị xông tới.
Đột nhiên, hai thanh kim kiếm từ đâu bay tới xuyên qua bả vai các nàng ghim chặt lên mặt đất.
Inanna vội vàng quay đầu lại nhìn.
"Chậc! Ta bảo này Inanna, ngươi rảnh rỗi chạy đến hạ giới làm gì? Tuy rằng ta không cam đoan có thể giết chết ngươi, nhưng mà hai thị nữ cỏn con này.." Enkidu xuất hiện ở đại sảnh tự lúc nào, bấy giờ vừa nói vừa chỉ vào thi thể hai thị nữ trên sàn, trào phúng bảo, "Ta tin tưởng có thể xử lý gọn ghẽ trong lòng bàn tay." Đoạn cặp mắt đen nhánh của hắn trầm xuống, thoạt nhìn nguy hiểm khôn cùng.