Tiến vào phủ đệ, nha hoàn dẫn nàng tới phòng tắm, một bồn nước nóng to lớn được che đi bởi tấm bình phong, sương khói lượn lờ, bề mặt rải vài cánh hoa, thoạt nhìn vô cùng xa hoa và lộng lẫy.
"Tiểu thư, nô tì giúp người cởi y phục." Nha hoàn nói đoạn cung kính tiến lên toan cởi y phục của nàng.
"Không cần đâu." Vãn Vãn duỗi tay chặn lại, "Ta không thích lúc tẩy rửa có người nhìn, ngươi lui ra đi."
Nha hoàn kia thấy thái độ nghiêm túc của nàng liền hành lễ rồi khép cửa bước ra ngoài.
Mất vài phút Vãn Vãn mới cởi được y phục rối rắm cổ đại trên người vắt lên vách bình phong, nàng nhẹ nhàng bước vào bồn tắm, nhức mỏi trong cơ thể được nước ấm gột rửa đi không ít, nàng thư thái thở một hơi dài dựa vào thành bồn tắm bắt đầu tẩy rửa.
Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, thanh âm Hàm Hương truyền đến, "Tiểu thư, nô tỳ vào được không ạ?"
Vãn Vãn vừa tắm xong, chỉ kịp mặc một kiện áo trong, đang lo lắng không biết cách làm sao để mặc nốt y phục, nghe thấy thế vội vàng nói: "Hàm Hương, ngươi mau vào."
Hàm Hương mở cửa tiến vào, đi đến, trên tay nàng cầm một bình sứ.
"Tiểu thư, đây là Ngọc Cơ Cao tướng quân đưa, bảo nô tỳ đem tới cho người, để nô tỳ giúp người thoa thuốc."
"Được." Thương tích trên người Vãn Vãn thật sự đang rất cần được chăm sóc nhằm tránh để lại sẹo sau này.
Vãn Vãn ngồi xuống đệm, ghé người tựa vào thành giường.
Hàm Hương nửa quỳ trên mặt đất, vừa giúp nàng thoa thuốc lên miệng vết thương vừa nói: "Tiểu thư, tướng quân đối xử với người thật tốt, không giống như Hoàng thái tử điện hạ, cả ngày ở bên tiện nhân kia, cô phụ tình cảm của tiểu thư."
Vãn Vãn biết Hàm Hương đang nói đến Giang Thanh Mạn, Tư Đồ Diệp đã cứu nàng ta vài lần, hiện tại hai người họ đều đang vừa mắt lẫn nhau.
Nhưng họa là từ miệng mà ra, một tiểu nha hoàn như Hàm Hương nói chuyện cũng phải cực kỳ chú ý, nếu để bị người khác nghe được, chính bản thân nàng sợ cũng không cứu nổi nha đầu này.
"Hàm Hương, dù sao Giang Thanh Mạn cũng là nhị tiểu thư của phủ Tể tướng, sau này không thể tùy tiện nói mấy lời kia, biết chưa?"
"Tiểu thư.." Hàm Hương mù mờ.
"Nhớ kỹ lời ta nói, họa từ miệng mà ra, về sau ngươi phải cực kỳ chú ý." Vãn Vãn ngăn lại bàn tay đang bôi thuốc của Hàm Hương, ngồi dậy, "Mặc y phục cho ta, biểu ca đang chờ."
Hàm Hương đành phải cẩn thận hầu hạ Vãn Vãn mặc vào váy áo màu hồng nhạt, sau đó trang điểm cho nàng.
Lát sau, một mỹ nhân tự tiên nữ hạ phàm trong gương xuất hiện, mắt long lanh câu hồn đoạt phách, mày cong tựa trăng khuyết, dáng người có chút gầy gò càng tôn thêm vẻ liễu yếu đào tơ, thật xứng với bốn chữ khuynh quốc khuynh thành.
"Tiểu thư, người thật là đẹp." Hàm Hương phảng phất như bị hớp hồn, ngốc ngốc nói.
Vãn Vãn vui vẻ cười khẽ, búng vào trán Hàm Hương một cái, "Cái đồ dẻo miệng này."
"Nô tỳ chỉ nói sự thật, tiểu thư chính là đệ nhất mỹ nhân Đại Tấn, nam nhân khắp thiên hạ đều nhớ thương người.."
"Thôi thôi, chúng ta đi nhanh đi." Vãn Vãn ngắt lời nàng, Hách Liên Thành vẫn luôn đợi nàng cùng hắn dùng cơm, không nên để hắn đợi lâu.
"Vâng thưa tiểu thư, nô tỳ đi liền." Hàm Hương vội vàng đẩy cửa ra.
Hai người trên hành lang rẽ vài ngã đã đến đại sảnh phủ Tướng quân. Vãn Vãn liếc mắt một cái liền thấy Hách Liên Thành đang đứng cẩn thận lau kiếm, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, trên người toát ra một mị lực độc đáo.
Không phải hắn chỉ thích cầm kiếm đi chém chém giết giết chứ? Đáy lòng Vãn Vãn dấy lên chút lo lắng.