Vãn Vãn dạ dạ rồi nhận lấy.
Sau khi khai giảng, cơ hội nàng và Phó Âm gặp gỡ hẹn hò càng ngày càng ít ỏi, vừa dịp cùng hắn đi dạo chơi một buổi thỏa thích.
Hôm nay Vãn Vãn mặc chiếc áo sơ mi trắng phối với chân váy ngắn, mà Phó Âm cũng khoác lên người cái áo cùng màu, bọn họ sóng đôi trông giống một cặp trai tài gái sắc đương độ tuổi xuân xanh phơi phới.
Hội chùa được tổ chức ở ngọn núi ngoại thành, đường khá xa, Vãn Vãn vốn nghĩ hai người sẽ đi xe ô tô đến đó, nào ngờ đâu Phó Âm lại xuất hiện trước mặt nàng trên con xe đạp hàng hiệu.
"Chú không tính đi xe ô tô hả?"
Phó Âm hơi nhíu mày, sau đó môi mỏng nở nụ cười tươi rói, đôi mắt long lanh như chất chứa tất thảy vì tinh tú trên cao cùng thứ tình cảm mênh mông vô bờ bến.
"Lên xe đi."
Vãn Vãn ngoan ngoãn trèo lên xe, ngồi nghiêng sang một bên, cánh tay nhỏ nhắn ôm hờ eo hắn.
"Đi thôi."
Xe đạp chạy bon bon trên đường, lướt qua từng ngôi biệt thự khang trang, hai bên đường trồng vài dãy ngô Pháp, lá cây xanh mướt, cơn gió nhè nhẹ thổi mang theo thanh âm xào xạc.
"Còn nhớ nơi đó không?" Vãn Vãn trông thấy công viên nhỏ phía xa xa, mở miệng hỏi.
Thần sắc Phó Âm mềm mại, đáp: "Dĩ nhiên là nhớ rồi, hồi bé em thường ra đó nhảy dây."
"Em tưởng chú quên mất rồi chứ?" Nàng nhỏ giọng thầm thì.
Thanh niên không đáp, chỉ chăm chăm đạp xe.
Sao hắn có thể quên cho đặng, từng giây từng phút được ở cạnh nàng, hắn đều nhớ rất kỹ, đều khảm sâu vào lòng.
Xe đạp chạy ra khỏi khu biệt thự đắt tiền, Phó Âm hỏi: "Trường cấp ba em học ở đâu?"
"Quận nhất." Vãn Vãn đáp lời.
Hắn lập tức rẽ sang phía quận nhất.
Suốt đường đi, Vãn Vãn luôn miệng kể cho Phó Âm nghe những nơi nàng từng ghé qua suốt quãng thời gian học cấp ba, cùng những kỷ niệm khó quên của nàng.
Cuối cùng, Phó Âm gửi xe đạp ở trường nàng từng học, sau đó hai người ngồi xe buýt ra ngoại thành tham dự hội chùa.
Ngọn núi cao vô cùng, lúc đầu Vãn Vãn còn hồ hởi leo lên, được vài bước liền kiệt sức, liên tục than thở chân đau, Phó Âm đành phải cõng nàng suốt quãng đường tiếp theo.
Đợi khi hai người bò đến đỉnh núi đã là hai tiếng đồng hồ sau.
Người tham gia hội chùa nhiều vô số, tuy nhiên hầu hết đều là nam nữ trẻ tuổi, có đôi có cặp.
Vãn Vãn và Phó Âm đi xin bùa ước nguyện, mỗi người viết nguyện vọng của bản thân xuống, sau đó treo trên cành cây.
"Chú ước gì đấy?" Nàng tò mò hỏi.
Phó Âm thần bí để một ngón tay lên bờ môi mỏng, "Nguyện vọng không thể tiết lệ, nếu không.. sẽ hết linh nghiệm."
Vãn Vãn khẽ hừ, "Không nói thì thôi."
Thanh niên đi tới ôm nàng vào lòng, ghé sát tai nàng nỉ non, "Em chính là nguyện vọng của nah."
Tôi tới thành phố nơi em từng ở, đi qua những nơi em từng đi, đặt chân lên những nẻo đường em từng đặt chân, ngắm nhìn những cảnh vật em từng ngắm nhìn, và mong ước được bên em trọn đời trọn kiếp. -Phó Âm
* * *
Thời điểm Phó Âm trở về thành phố B thì mọi công việc ở thành phố S đã được hắn xử lý ổn thỏa.
Rộ ra tin đồn giám đốc điều hành cấp cao của Giang Hồ có giao dịch không chính đáng với người chơi, cộng thêm công ty Phó Âm chấm dứt hợp tác, bản cập nhật mới nhất của trò chơi bị game thủ chê tơi tả, cổ phiếu Trình thị rớt giá không phanh, cuối cùng rơi vào kết cục phá sản.
Dự án game online mới của công ty Phó Âm giao Diệp An và Đới Hằng phát triển, trở thành tựa game hot mới được người chơi ưa chuộng.
Về phần Nhật Hạ Khuynh Thành, cô là nhân vật chính trong vụ phốt dẫn đến sự lụi tàn của Trình thị kia, ngay cả game cũng chẳng dám chơi nữa, cộng thêm Trình Thiên Hữu đang gặp khủng hoảng, tính tình gã trở nên bạo lực, tình cảm giữa hai người từ từ rạn nứt.
Cuối cùng Hạ Mạt Hi không chịu đựng nổi nữa, cặp kè với người đàn ông khác, sau khi Trình Thiên Hữu biết được liền nổi đóa lên, lỡ tay giết chết cô ả, bị tống vào ngục suốt quãng đời còn lại.