Thượng Quan Hoán đã đến bước đường cùng, hắn lộ ra nguyên hình khẳng định là muốn giết chết tất cả bọn họ!
Hiện tại Vãn Vãn không hơi đâu mà nghe lời khuyên của chúng, Thượng Quan Hoán quơ đuôi che khuất ánh trăng trên bầu trời, cái đuôi rắn khổng lồ mang theo mùi tanh tưởi nồng nặc quật xuống chỗ bọn họ đang đứng.
"A Nhị, mau mang phu nhân đi!" Mao Nhất hóa thành nguyên hình, ngăn cản cái đuôi hung hãn kia. Hắn sắp chịu không được nữa rồi!
Mao Nhị toan bế Vãn Vãn chạy đi lại bị nàng đẩy ra, đoạn nàng cầm kiếm chém vào đuôi Thượng Quan Hoán.
"Rống!" Thượng Quan Hoán hét lên đầy đau đớn, mở cái mồm rắn to như hồ máu đỏ tươi ngoạm về phía Vãn Vãn.
Mao Nhất và Mao Nhị muốn đỡ cho nàng, lại bị đuôi hắn quấn lấy nện vào thân cây, chật vật ngã rạp xuống mặt đất.
"Tật!"
(Tật: Nhanh lên)
"Hắc Huyền!"
Hai âm thanh đồng thời vang lên.
Vô số lá bùa màu vàng điểm chu sa không biết từ đâu bay ra, từng cái từng cái một đẩy Thượng Quan Hoán lùi lại, sau đó vây lấy hắn.
Mà bản thân Vãn Vãn cũng rơi vào một vòng tay ấm áp.
Thượng Quan Hoán trừng mắt hung tợn nhìn bọn họ, thông linh thế gia! Ma Chủ! Lại là chúng phá hỏng chuyện tốt của hắn!
Mao Tiểu Thất cùng Mao Tiểu Cửu thân mặc Đường phục vội vàng chạy tới.
"Lấy linh hồn làm vật dẫn, lấy máu tươi làm vật tế, khởi động pháp trận!" Thanh âm già nua của Mao lão gia vang lên, mang theo khí phách kinh thiên động địa, quanh quẩn trong không gian.
Tức khắc những lá bùa vây quanh Thượng Quan Hoán bắt đầu chuyển động, khu vực quanh hắn cũng dấy lên ngọn lửa đỏ rực, tiếng sấm rền vang, từng tia sét lũ lượt đánh xuống.
Nhận ra đây là trận pháp gì, ánh mắt hung tàn của Thượng Quan Hoán càng thêm bén nhọn, thân thể mãng xà khổng lồ cố gắng vặn vẹo, lại đụng phải pháp trận, đau đớn rụt lại.
Vãn Vãn lo lắng nắm chặt tay Quý Thanh, nam chủ không thể nào bị vây bắt dễ dàng như vậy!
Giống như hiểu được tâm trạng của nàng, Quý Thanh kéo nàng ra sau lưng mình, ngước đôi mắt xanh thẳm lạnh lẽo chăm chú theo dõi Thượng Quan Hoán.
"..."
Úc Vi Nhi té xỉu bên cạnh Thượng Quan Hoán bất ngờ tỉnh lại.
Có biến! Đồng tử Vãn Vãn co thắt, bởi vì ngay khi Thượng Quan Hoán nghe được thanh âm của Úc Vi Nhi, liền vội vàng lao qua ngoạm lấy cơ thể cô ta. Trong chớp mắt Úc Vi Nhi chưa kịp ngây người thì thân hình đã nằm gọn trong bụng Thượng Quan Hoán.
Nam chủ nuốt luôn nữ chủ rồi? Không phải bảo hộ, mà là nuốt không nhả xương!
Sở dĩ Úc Vi Nhi có thể hấp dẫn Thượng Quan Hoán, do bởi linh hồn của cô ta cũng mang chút khác biệt. Chỉ là không ai ngờ được, tại lúc gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nam chủ liền nuốt luôn nữ chủ để bổ sung linh lực mà chẳng thèm do dự.
Thượng Quan Hoán sau khi nuốt trọn Úc Vi Nhi, sức mạnh đột nhiên tăng vọt, thân rắn vốn đã khổng lồ nay còn lớn hơn gấp mấy lần.
Pháp trận vì quá tải mà run lên từng đợt, sau đó chỉ thấy Mao lão gia thổ ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt pháp trận vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
"Ông nội!" Mao Tiểu Cửu mắt rưng rưng, hét to.
Thượng Quan Hoán thuận thế, uốn éo thân rắn lao về phía bọn họ.
Quý Thanh cùng Mao Tiểu Thất cầm kiếm nghênh chiến.
Mao Tiểu Cửu đỡ Mao lão gia ngồi xuống, đoạn cầm kiếm xông thẳng tới trước mặt Thượng Quan Hoán, nhanh đến mức Vãn Vãn đứng bên cạnh cũng không kịp ngăn cản.
"Tiểu Cửu!" Đồng tử Mao Tiểu Thất hoảng sợ co lại.
Chỉ trong nửa khắc, Mao Tiểu Cửu ngã vật trên mặt đất, mà trong miệng Thượng Quan Hoán lúc này là đang ngoạm chặt Mao Tiểu Thất.
"Thất ca!" Mao Tiểu Cửu điên cuồng rống to, vội vàng đứng dậy định tiếp tục xông lên.
Hắc Huyền trên tay Quý thanh mang theo tử khí, đâm vào mắt Thượng Quan Hoán. Khiến hắn thét lên thảm thiết, vội vàng nhả Mao Tiểu Thất ra.
"Thất ca.. Thất ca.." Mao Tiểu Cửu lảo đảo chạy tới.