Gilgamesh cũng phát hiện ra Ditus, khuôn mặt lạnh nhạt nhuốm đầy sát ý khiến người ta hãi hùng, cao ngạo nhìn chằm chằm hắn.
"Tên nô lệ ti tiện kia! Ai cho phép ngươi nhìn bổn vương?" Đôi huyết đồng nghiêm lại.
Ditus sợ tới mức run lên lẩy bẩy, vội vàng cúi đầu.
"Anh, động thủ với tên hèn hạ này chỉ tổ làm ô uế tay mình." Vãn Vãn vội vàng giữ chặt cánh tay hắn, ngọt ngào nói: "Không phải anh còn muốn đưa em đi xem tường thành xây dựng đến đâu rồi sao, mau đi thôi!"
Gilgamesh thu hồi sát khí quanh thân, thị vệ cũng điều khiển ngựa phóng về phía trước.
Sau khi bọn họ rời đi, Ditus đứng nhìn bóng dáng hai kẻ mình căm hận đến tận xương tủy càng khuất xa, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý tưởng táo bạo.
Tường thành cùng thần miếu đều do công sức nhân dân khổ cực bỏ ra xây đắp, không phải ai cũng bằng lòng làm chuyện này. Hắn chỉ cần đi kích động mọi người rằng Gilgamesh là một tên bạo quân tàn ác bóc lột sức lao động. Lại bảo bọn họ khẩn cầu Thần linh trên cao cứu vớt, chắc chắn Thần sẽ trừng phạt Gilgamesh, làm cho hắn sống không bằng chết.
Còn cái ả đàn bà dám đánh hắn kia, sủng phi của Vương thì như thế nào, chỉ cần Gilgamesh chết đi, nàng còn không phải sẽ trở thành nô lệ mặc hắn hành hạ sai khiến hay sao.
Nghĩ vậy, trên mặt Ditus liền nở một nụ cười gian manh, hắn quyết định đêm nay sẽ lập tức thực hiện kế hoạch trả thù.
* * *
Ban đêm có thị nữ đến thông báo với Vãn Vãn, bảo là Gilgamesh gọi nàng qua Vương cung của hắn.
Vãn Vãn tất nhiên sẽ không đồng ý, hiện tại hắn còn chưa đuổi mấy nữ nhân kia đi, nàng còn lâu mới ngu ngốc đem thân mình đóng gói tới cho cọp ăn sạch sẽ!
Nàng nằm rạp xuống đệm, hừ lạnh nói: "Không đi, nói cho Vương biết, đêm nay và cả đêm mai nữa ta cũng không đi."
"Vương phi.." Thị nữ khó xử nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Vương phi, nếu người không chịu qua đó, Vương sẽ trách phạt nô tỳ.."
Nghe vậy Vãn Vãn liền tức giận bật dậy, với lấy Long Cốt Tiên quật mạnh lên mặt đất tạo ra tiếng động thật to, lạnh lùng quát lớn: "Một nữ nô nho nhỏ mà dám kì kèo với ta? Muốn chết có phải không?" Nàng vốn được sủng ái từ nhỏ, coi thiên địa bằng vung, vậy mà hôm nay ả nô tỳ này dám làm trái quyết định của nàng, đáng chết!
Thị nữ nhớ tới thủ đoạn của Vương phi, lập tức quỳ sụp xuống, "Vương phi tha mạng, nô tỳ sai rồi, xin Vương phi thứ tội.."
"Được rồi!" Vãn Vãn khoát tay, nói: "Cút xuống đi."
Thị nữ kia vội vã rời đi.
Vừa lúc Raffith bưng trái cây gọt sẵn đi qua, thấy thế liền cung kính hỏi: "Vương phi, vì sao người không chịu qua tẩm cung của Vương?" Không phải Vương phi yêu Vương lắm sao, cớ gì nỡ từ chối lời mời của ngài ấy hết lần này đến lần khác.
Vãn Vãn vừa nhâm nhi trái cây vừa câu được câu không nói: "Không đi, nếu hắn không chịu đuổi mấy nữ nhân kia ra khỏi cung, ta thà chết cũng không đi."
Raffith bất đắc dĩ cười, đẩy mâm hoa quả xích lại gần hơn.
"Vương phi, Vương chưa từng đem những nữ nhân kia để vào mắt, người cần chi phải vì bọn họ mà cãi nhau với ngài ấy."
Vãn Vãn vừa nuốt xong một miếng, nghe vậy liền đẩy ra, "Không ăn nữa, mất cả hứng."
"Vương phi, người không ăn nữa thật sao?" Đây là trái cây mọi ngày Vương phi thích nhất, vậy mà hôm nay chỉ ăn một chút xíu liền thôi.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai, Raffith vội vàng buông mâm hoa quả trên tay ra, biểu tình nghiêm túc nói: "Xin Vương phi ở yên trong tẩm cung, để nô tỳ ra ngoài xem thử."
Không đợi cho nàng kịp hành động, một dáng người thon dài mang theo lệ khí đã vén rèm châu tiến vào, trong cặp huyết đồng kia chứa đầy lửa giận.