"Bệ hạ." Cao tổng quản chạy theo sau, lo lắng cất tiếng gọi.
Đế vương lạnh lùng liếc xéo ông, mở miệng phân phó: "Lấy một chậu nước đến đây."
Cao tổng quản vội vã nhận mệnh, xoay người bước chân như bay rời khỏi cung điện.
Cơ Thiên Dịch vươn tay vén vài sợi tóc lòa xòa giữa vầng trán ngà ngọc của Vãn Vãn, khuôn mặt thiếu nữ hoàn mỹ không chút tỳ vết khe khẽ hiển lộ. Gò má nàng nhuốm đẫm men say mà ưng ửng hồng, yêu kiều hơn cả mỹ nhân trong những bức họa của danh dĩ.
Bậc đế vương khom người, toan đặt môi mình lên đóa hoa ướt át ấy, chợt bên tai truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng, hắn lập tức bật dậy như phải bỏng.
"Bệ hạ." Cao tổng quản hấp tấp chạy tới, trên tay bưng một chậu nước.
"Để đó, ngươi lui ra đi, tối nay không cần gác đêm." Cơ Thiên Dịch thản nhiên thốt.
Cao tổng quản đặt chậu nước lên cái ghế cạnh Long sàng, đảo mắt trộm liếc, nội tâm thở dài thườn thượt, sau đó chẳng nói chẳng rằng khom người lui ra.
Địa vị của Đế Cơ điện hạ trong lòng bệ hạ cực kỳ quan trọng, ví như tâm ma của kẻ tu đạo cũng chẳng ngoa. Nhưng bây giờ nàng vẫn chưa đành buông bỏ hoàng quyền, chỉ e rằng mai sau chuyện này có thể trở thành rào cản ngăn bước hai người tới gần nhau.
Bóng dáng Cao tổng quản đã khuất xa, bấy giờ giữa không gian Ngọa Long điện rộng lớn, chỉ lưu lại kẻ si tình cùng mỹ nhân đương say ngủ.
Cơ Thiên Dịch nhúng ướt khăn lụa, nhẹ nhàng lau mặt Vãn Vãn, bàn tay thon dài tái nhợt từ từ lau đi những giọt mồ hôi trên vầng trán mịn màng.
"Ưm.." Vãn Vãn khó chịu, cổ họng nỉ non một tiếng như mèo kêu.
Thiếu niên vội vã dừng tay, phát hiện mỹ nhân không có dấu hiệu tỉnh lại, khóe miệng lộ ra nụ cười cưng chiều.
"A Tả, A Tả.." Hắn buông rèm, cúi người ôm nàng vào lòng, tựa như kẻ đánh mất lí trí, khẽ khàng gọi nàng hết lần này đến lần khác.
"Ưm.. Không muốn.. Nóng quá." Đôi mày liễu chau lại, nàng vươn tay đẩy thân thể hắn ra.
Hiện tại đang vào mùa hạ, trong cung điện của đế vương đặt rất nhiều khối hàn băng, thêm cơn gió nhẹ ban đêm tuồn vào qua khung cửa sổ, nhưng hai kẻ trên giường vẫn nóng bức lạ thường.
Cơ Thiên Dịch vội vàng buông tay, ngồi xuống thành giường ngắm nghía dáng dấp Vãn Vãn say ngủ. Hàng lông mi của nàng rất dài, khe khẽ run rẩy, đôi môi anh đào mọng nước hãy còn vương tiếu ý, hẳn nàng đang chìm vào giấc chiêm bao tốt đẹp nào đó chăng?
Hắn vươn tay chạm vào bờ môi ấy, say đắm ve vuốt, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống.
Chỉ một nụ hôn phớt cũng khiến thiếu niên bật cười sung sướng.
"Nóng quá.." Nàng lại nỉ non, bàn tay vô thức kéo xiêm y, vạt áo ngoài nương theo động tác của nàng mà trở nên lỏng lẻo, cảnh xuân sắc khéo léo hiển lộ, đẹp đến mê hoặc nhân tâm.
Băng cơ ngọc cốt, tuyệt sắc khuynh thành.
Dưới ánh nến mông lung chớp tắt, làn da trắng nõn của nàng như được phủ lên một lớp dầu bóng bẩy, khiến kẻ ngắm nhìn muốn chồm tới gặm cắn thưởng thức thứ mĩ vị ấy. Suối tóc đen mượt xõa bung trên đệm gấm, áo bào trắng tinh bao lấy những đường cong tuyệt mỹ, cái yếm đỏ thẫm ẩn hiện, từng tấc da thịt đều tỏa ra hơi thở mị hoặc ma quỷ.
Đồng tử Cơ Thiên Dịch thẫm lại như màu mực tàu, yết hầu khát khô di chuyển lên xuống, ánh mắt bỏng rẫy lả lướt khắp thân hình ngọc ngà, mỹ nhân mà hắn hằng ao ước đang gần ngay trong gang tấc.
Cơ Thiên Dịch mơn trớn xương quay xanh tinh xảo của thiếu nữ, chẳng biết nghĩ gì, bỗng nhiên hắn cúi đầu cắn một ngụm trên đầu vai nàng.
"Đau.." Vãn Vãn nhỏ giọng than, đau đớn nơi đầu vai khiến nàng nhíu chặt mày.
Thiếu niên vội vàng buông ra, như trẻ con lén người lớn làm chuyện xấu, hắn cưng chiều cất lời, "A Tả, không đau, không đau. Để Dịch Nhi thổi cho tỷ."
Nói đoạn, hắn cúi người phả hơi thở nóng bỏng lên nơi hằn vết răng sâu hoắm, sau đó lại đánh mất lý trí âu yếm hôn đầu vai nàng, lưu luyến đến quên cả đường đi lối về.
Chẳng biết do ánh nguyệt quang đêm nay quá đẹp mắt, hay bởi men rượu nồng say đắm lòng người mà bậc đế vương thấy đầu mình chếnh choáng, hắn thở hổn hển ôm lấy thân thể nàng thơm ngát, trầm luân trong cơn mê tình.
A Tả, cả kiếp này.. Dịch Nhi tuyệt đối sẽ không để nàng thoát khỏi vòng tay ta!