Mãi đến khi tờ mờ sáng, nàng mới chợp mắt được đôi chút.
Tàu cách bến đỗ một đoạn bất chợt bị trục trặc, Vãn Vãn đành mang Walker xuống cảng gần đó, chi vài đồng vàng để gia nhập đoàn thương lữ cũng định đi ngang qua khu rừng phía Đông.
Theo bước đoàn người kia đi trong sa mạc cả nửa ngày, may mắn thay bọn họ đụng mặt được đoàn binh lính của Gilgamesh.
Tên thủ lĩnh vì muốn lấy lòng Gilgamesh, bèn đem nửa số vàng cả đám khó khăn lắm mới kiếm được giao nộp lên. Dù sao thì đi bộ trong sa mạc hoang phế này mà được quân lính của quý tộc bảo hộ, cơ hội sống sót sẽ tăng lên gấp mười lần.
Nhưng mà Gilgamesh không những không thèm mảy may liếc một cái, ấy vậy còn lạnh lùng trả lại tất thảy vàng hắn mang tới.
Thủ lĩnh bưng rương tiền hậm hực quay về, thốt nhiên ánh mắt ti hí gian xảo đảo qua mấy cô gái trẻ đang uống nước, trong đầu nảy lên toan tính.
Ra lệnh tập hợp hết nữ nhân lại quay xung quanh đống lửa, hắn chậm rãi nói: "Vì sự an toàn của cả đoàn, các ngươi có nguyện ý đi hầu hạ mấy đại nhân bên kia không?"
Mấy nữ nhân này hầu hết đều đi cùng chồng hoặc tình nhân, ai ai cũng sôi nổi lắc đầu từ chối. Duy chỉ có một hai em gái mới lớn, dõi ánh mắt si mê nhìn Gilgamesh cùng Enkidu quyến rũ nam tính đang ngồi ở phía xa xa.
Thế nhưng mỗi một hai người tình nguyện thì tên thủ lĩnh làm sao chịu, thị vệ bên kia nhiều thế cơ mà, đoạn hắn lạnh lùng nói: "Không muốn đi cũng phải đi, ai nhất quyết không chịu thì lập tức rời khỏi đoàn."
Giữa sa mạc rộng lớn cằn cỗi, nguy hiểm trùng trùng, bây giờ lại còn là ban đêm, nếu rời đoàn chắc chắn sẽ chẳng giữ nổi cái mạng mà đến đích.
Đã có mấy nữ nhân oan ức bật khóc.
Vãn Vãn đứng bên cạnh thờ ơ quan sát, mấy việc ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, thuận ta thì sống chống ta thì chết này là chuyện thường tình.
"Tất cả bước qua bên đó cho ta, ai nấy đều phải nhảy nhảy uốn éo vài điệu, kẻ nào được bọn họ chọn là diễm phúc của kẻ đó." Thủ lĩnh lạnh lùng ra lệnh.
Hai em gái mới lớn hưng phấn nói: "Được thôi, thủ lĩnh, chúng ta đi liền." Đoạn lôi lôi kéo kéo mấy nữ nhân không nguyện ý, sôi nổi chạy đến gần nhóm Gilgamesh, Vãn Vãn cũng không nhanh không chậm bước theo sau.
Tên thủ lĩnh đi tới trước đống lửa to lớn đang cháy phừng phừng, ngồi xuống đối diện Gilgamesh đương cao ngạo dựa người trên chiếc thảm lông mềm mại: "Đây là mấy cô gái trong đoàn thương lữ chúng tôi đến để khiêu vũ giúp vui cho ngài, ngài thấy sao?"
Gilgamesh lạnh lùng nhìn thoáng qua đám người lúc nha lúc nhúc nọ, lười nhác chống đầu, sợi tóc vàng óng tùy tiện xõa xuống gương mặt tuấn mỹ, dưới ánh lửa bập bùng trông tà mị đến nao lòng.
"Tấu nhạc."
"Hả?" Thủ lĩnh ngẩn người, rất nhanh sau liền vội vàng nói: "Ta lập tức gọi nhạc sư đến."
Không đầy nửa phút đã có một nam nhân cầm nhạc cụ chạy lại, ngồi xuống đống cát bên cạnh bắt đầu gảy đàn.
Hai em gái dẫn đầu cũng hưng phấn lắc hông, vui sướng nhảy điệu vũ các nàng cho là quyến rũ nhất của mình, làm cho mấy gã binh lính hò hét hết lần này đến lần khác.
Vãn Vãn lúc này lại chỉ đứng đực ra phía sau, không thèm động đậy lấy một lần.
Thủ lĩnh phát hiện ra, lập tức quát to với nàng: "Ngươi, ả kia, đúng rồi, là ngươi đó! Mau nhảy cho ta!"
May là Walker đang đi dạo xung quanh kiếm đồ ăn, bằng không cái cổ của gã này e rằng sớm đã đứt lìa, còn dám ở đó mà quát mắng nàng.
Vãn Vãn định rút roi ra quất vào mồm hắn vài cái, nhưng nghĩ ngợi một chút, nàng lại nhẹ nhàng gật đầu với thủ lĩnh qua tấm mạng che mặt, ùa vào hòa nhập cùng đám người đang nhảy múa, nhẹ nhàng phi thân lên hàng đầu, tà váy yểu điệu bay bay trong gió.
Mấy em gái nọ lập tức bị nàng làm cho lu mờ, vòng eo nàng lắc lư uyển chuyển, mị hoặc tràn ngập không khí, sóng mắt long lanh mỹ lệ quyến rũ lòng người, làm những kẻ phàm tục kia say đắm dõi theo.
Trong phút chốc Gilgamesh đã ngồi ngay ngắn lại, đôi huyết đồng băng lãnh nhìn chằm chằm bóng dáng yêu kiều phía đối diện.