Quý Thanh: "..."
Vãn Vãn: "..."
Lúc này, hiệu trưởng thở hổn hển chạy tới.
"Trời ạ! Đây là học sinh lớp nào? Mau, mau gọi xe cứu thương!" Hiệu trưởng móc điện thoại di động ra run rẩy bấm số.
Hiệu trưởng không nhìn thấy bọn họ?
Vãn Vãn nghi hoặc liếc qua phía hiệu trưởng, tức khắc trợn tròn mắt, mẹ nó, sao thi thể nàng lại nằm thẳng cẳng ở đó rồi?
Quý Thanh nhẹ nhàng thả nàng xuống đất, toan nhấc tay lên.
"Từ từ!" Vãn Vãn vội vàng hô, "Anh đừng nhúc nhích, hôm đó chính anh là người đưa linh hồn tôi trở về thân thể đúng không?"
Hắn gật gật đầu, đầu ngón tay lóe lên ánh sáng màu xanh lam.
"Tôi không muốn trở lại thân thể!" Vãn Vãn vội vàng giữ chặt tay Quý Thanh.
[ Tích! Cộng thêm 2 điểm hảo cảm, độ cảm cảm trước mắt là 39%!]
Đây là đối tượng công lược có hảo cảm thấp nhất nàng gặp từ trước đến giờ, đúng là càng ngày nhiệm vụ càng khó nhai!
Nhưng mà tạm thời quăng vấn đề đó đi, hiện giờ nàng phải nghĩ cách làm sao để Quý Thanh không đưa linh hồn nàng trở lại thân thể sau đó lặn mất tăm như hôm trước. Thế thì công với chả lược bằng cách nào được?
Vãn Vãn thấy Quý Thanh không cự tuyệt liền lập tức ôm chặt lấy tay hắn, lại quay qua nói với hắc điểu: "Xin chào! Cảm ơn ngươi vì đã cứu ta."
"Xin chào tiểu mỹ nữ! Ngươi tên là gì?" Hắc điểu cũng lễ phép đáp lại.
"Ta tên là Chung Vãn Vãn."
"Ồ! Tiểu mỹ nữ ơi! Quan hệ giữa ngươi với đại nhân nhà ta là gì vậy?"
Nghe vậy Vãn Vãn hơi nhướng mày nhìn về phía Quý Thanh.
Quý Thanh mất tự nhiên ho khụ một tiếng, ngượng ngùng nói: "Cô đừng để ý tới nó! Cứ coi như nó không tồn tại là được." Nói đoạn hắn đưa ánh mắt lành lạnh liếc hắc điểu.
Trong lòng hắc điểu còn nhiều ơi là nhiều thắc mắc trông mong Vãn Vãn giải đáp. Trước giờ muốn nhờ đại nhân trừ yêu còn khó hơn lên trời, huống chi là một con yêu vật nhỏ nhoi trong trường này, loại chuyện vặt vãnh ấy giao cho thông linh thế gia xử lí là xong. Hà cớ gì đại nhân phải cố tình chạy tới nơi trung tâm thành phố tràn ngập dương khí tự mình trừ yêu. Hơn nữa nhìn cái mặt hồng hồng kia đi! Trông cứ như muốn hồi xuân vậy!
Nhưng mà bị ánh mắt cảnh báo của Quý Thanh hăm dọa, hắc điểu liền im bặt, phẩy phẩy cánh vọt lẹ lên không trung.
"Cô thật sự không muốn quay về thân thể mình sao?" Quý Thanh hỏi.
Vãn Vãn lắc đầu, nói: "Hồi nãy tôi bị bạn học nhốt trong ký túc xá, không còn cách nào nên mới nhảy lầu, hiện tại cũng chẳng muốn quay lại nữa!" Đôi mắt đen u buồn của thiếu nữ hiện lên sự ủy khuất cam chịu.
Quý Thanh nghe vậy, con ngươi lập tức trở nên lạnh băng.
"Tôi nhớ hôm trước đồng tử của anh màu lam mà, sao bây giờ lại là màu đen?" Vãn Vãn tò mò.
"Tôi đeo kính áp tròng." Quý Thanh ngượng ngùng trả lời
Vãn Vãn nhỏ giọng ồ một tiếng, sau đó tiếp tục hỏi: "Sao anh lại xuất hiện ở đây vậy?"
Hai má Quý Thanh phiếm hồng, khụ khụ ho khan, nghiêm trang nói: "Trừ yêu."
"Trừ yêu, thật sự có yêu quái sao?" Nàng kinh ngạc mở to mắt. Nói đoạn lại nghĩ tới tình cảnh bản thân hiện giờ, nỉ non não nề: "Hẳn rồi, đến cả linh hồn còn xuất ra khỏi thân thể được mà.. Cơ mà con chim kia gọi anh là đại nhân, vậy rốt cuộc thân phận của anh là gì?"
"Trên thế giới này có rất nhiều yêu ma quỷ quái, còn nghề của tôi là.. Ừm.. Chính là trừ yêu." Hắn không muốn dọa nàng sợ cho nên liền ấp úng nói giảm nói tránh.
"Ồ ra vậy! Thế yêu quái trong trường kia bị anh thu phục rồi hả?" Vãn Vãn hỏi.
Quý Thanh nhàn nhạt ừ, nhưng dáng vẻ này rõ ràng là đang đợi Vãn Vãn hâm mộ khen ngợi.
Vãn Vãn cười đến híp mắt: "Oaaa! Anh lợi hại quá, cơ mà hình như tôi còn chưa biết tên anh?"
"Quý Thanh."