(*Nội khố: Quần xì líp hồi xưa)
Tầm mắt hai người đối diện nhau, nhiệt độ gò má Vãn Vãn bùm một cái tăng lên đến mức báo động đỏ, mà Đế Cửu Thương đầu tiên hơi hoảng hốt, sau đó khuôn mặt lạnh lùng trầm xuống.
"Sư phụ.." Nàng ngượng ngùng rụt tay lại, lúng túng nói: "Người đừng hiểu lầm! Con.. con chỉ muốn giúp người lau sạch thân thể, tối hôm người toát rất nhiều mồ hôi, à.. ừm.."
Càng biện minh lại càng hỏng bét, cuối cùng Vãn Vãn lựa chọn ngậm miệng, cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đế Cửu Thương bình tĩnh kéo quần lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vô cảm tột cùng, toàn bộ quá trình đều không thèm liếc nàng lấy một cái.
Bấy giờ Vãn Vãn hãy còn đang ôm nam nhân trong lòng, thoáng nghĩ hắn từ sư phụ của nàng lại biến thành Thái Hạo, lồng ngực liền âm ỉ khó chịu.
"Buông ra!" Đế Cửu Thương nói.
Thiếu nữ cuống quít buông ra, Đế Cửu Thương khẽ khoát tay, y phục vương vãi trên giường lập tức ngoan ngoãn bay vào lòng bàn tay bé nhỏ, sau đó hắn thong thả mặc lên người.
"Ta nên gọi ngươi là sư phụ.. hay là Thái Hạo đây?"
Đế Cửu Thương mặc áo bào tươm tất xong mới xoay người nhìn nàng, hàng lông mày anh tuấn khẽ cau, khóe môi mỏng hơi mím lại, "Vãn Vãn." Hắn gọi tên nàng.
Vãn Vãn đáp lời theo bản năng, cặp mắt tím lanh lợi ngước trông hắn, chờ đợi một đáp án rõ ràng.
"Hiện tại ta chưa thể giải thích với ngươi." Đồng tử kim sắc kia lạnh xuống, sát khí mịt mờ đặc quánh, khóe môi mỏng nhếch lên một đường cong nguy hiểm, "Ngươi chỉ cần biết mỗi đối tượng ngươi cần công lược.. đều là một phần linh hồn của ta."
Thiếu nữ chờ hắn nói tiếp, tuy nhiên hắn cũng không có ý định tiết lộ thêm nữa.
"Nếu vậy, ta nên gọi ngươi là gì?"
Thân phận của hắn rốt cuộc là gì?
Tại sao đối tượng công lược lại là một phần linh hồn của hắn?
Tại sao nàng lại ở trạng thái linh hồn? Nàng chết từ lúc nào? Tại sao những ký ức trước kia nàng đều chẳng thể nhớ nổi?
Còn rất nhiều rất nhiều vấn đề nàng cần câu trả lời, tuy nhiên nàng biết.. hắn nhất định sẽ không nói cho nàng.
"Danh* là Đế Cửu Thương, tự là Thái Hạo." Nói đoạn hắn nhìn chằm chằm vào Vãn Vãn, như muốn bắt trọn mọi cảm xúc trên khuôn mặt nàng.
(*Người xưa rất ít khi nêu thẳng tên (danh) mà thường thay bằng tên tự hay tên hiệu hoặc biệt hiệu. Danh chỉ được dùng trong trường hợp tự xưng, bề trên gọi kẻ dưới hoặc đối tượng ngang hàng nhưng vô cùng thân thiết)
Đột nhiên xuất hiện trong thế giới nhiệm vụ, lại tiết lộ cho nàng biết những đối tượng nàng cần công lược đều là một phần linh hồn của hắn, tâm trạng hiện giờ của nàng ra sao? Phải chăng.. nàng đang rất giận hắn?
Nào ngờ..
Vãn Vãn lại bất chợt nhào tới, ôm hắn cọ cọ, "Vậy ta vẫn cứ gọi người là sư phụ đi! Sư phụ ơi, bây giờ người biến thành bộ dáng này, thực sự là vô cùng đáng yêu! Trước giờ ta luôn muốn ôm người như thế này, nhưng người lại quá cao lãnh, chẳng với tới được.."
Đáy mắt Đế Cửu Thương loe lóe kinh ngạc, cất giọng nói non nớt khiển trách: "To gan, ngươi.. ngươi mau buông bản tôn ra!"
Thiếu nữ lại lớn mật hôn chụt một cái lên má hắn, cười híp mắt hỏi: "Sư phụ, chừng nào người mới biến về hình dáng cũ vậy?"
Thảo nào tiến độ của nhiệm vụ này lại lâu đến vậy, tới giờ hệ thống vẫn chưa hề thông báo cộng thêm điểm hảo cảm một lần nào, thế thì.. rốt cuộc độ hảo cảm của Đế Cửu Thương đối với nàng là bao nhiêu?
Nàng không dám mở miệng hỏi hắn có cảm giác gì với nàng hay không, hắn xem nàng là gì? Chỉ đơn giản là một nhiệm vụ giả* có cũng được không có cũng chẳng sao ư?
(*Nhiệm vụ giả: Người làm nhiệm vụ)
Đế Cửu Thương mím môi, đôi đồng tử kim sắc hiện lên tia lành lạnh, nói: "Vài ngày nữa là tới lễ hội tỷ thí của Phiếu Miểu Tông, không có ta bên cạnh, ngươi nhớ cẩn trọng."
Tuy rằng nàng sở hữu Thần kiếm, nhưng Mặc Dạ Minh và Đồ Sơn Thanh Thanh là nam nữ chủ, bọn họ thực sự rất khó đối phó.
Trong một nhiệm vụ, sau khi giết chết nam chủ ở thế giới nọ, Thiên Đạo cũng bị hắn tự tay xóa sổ, may là hắn chỉ bị chút xây xát, còn hấp thu được một phần linh hồn của mình, bấy giờ mới có đủ sức mạnh theo nàng tiến vào thế giới này.
Hắn không muốn tiếp tục cô đơn chờ đợi trong không gian hệ thống, nhìn nàng ở bên nam nhân khác hạnh phúc tươi cười như hoa, cho dù đó cũng chính là một phần linh hồn của bản thân.