Giang Thanh Mạn trợn mắt ngạc nhiên nhìn Hách Liên Thành từ đâu xuất hiện. Khuôn mặt hắn vô cùng tuấn mỹ, kế thừa tướng mạo cùng khí chất độc đáo mà chỉ Hách Liên gia mới có, hơn nữa chưa tròn mười chín tuổi đã trở thành Đại tướng quân, toàn bộ Đại Tấn chỉ có mình hắn đạt được vinh hiển đó. Nàng ta kiếp trước vẫn luôn vô cùng ái mộ vị công tử họ Hách Liên bao năm chinh chiến trên sa trường này nhưng lại không thể nào với tới.
"Biểu ca, sao huynh lại tới đây?" Vãn Vãn cũng có chút ngoài ý muốn, rõ ràng nàng đã thấy Hách Liên Thành quay đi rồi mà.
Lão phu nhân cũng là kẻ sống lâu năm, thân phận của Hách Liên thế gia vô cùng tôn quý, cho nên từ lâu bà đã không quá ưa thích Giang phu nhân cùng với đích nữ Giang Vãn Vãn này. Trong mắt bà hiện lên chút tiếc nuối, tình hình là hôm nay không thể giáo huấn Giang Vãn Vãn một bài học rồi.
Trên mặt lão phu nhân nở nụ cười "thành tinh" : "Đại tướng quân sao lại ghé phủ Tướng quân vào giờ này, lão thân đang xử lý chút việc trong nhà, Vãn Vãn tuổi trẻ ham chơi, lão bà ta không thể quản nữa rồi.."
Lão thái thái nói chuyện đầy ẩn ý, ngầm bảo Vãn Vãn thân là vãn bối, thế nhưng lại ngang nhiên chống đối trưởng bối, nói huỵch toẹt ra nàng là một đứa cháu bất hiếu.
Hách Liên Thành cười lạnh trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn đạm nhiên: "Hôm nay là Tiết Hoa Đăng, ta cùng Vãn Vãn hẹn nhau đi dạo, ta còn mua cho nàng một chút điểm tâm nàng ưa thích, lúc nãy lại quên đưa mất." Nói đoạn hắn âm trầm liếc qua Giang Thanh Mạn.
Giang Thanh Mạn không khỏi run lên, nhưng ngay sau đó nhớ tới ít ngày nữa nàng đã trở thành Hoàng thái tử trắc phi, thân phận cao hơn Hách Liên Thành một bậc, liền bình tĩnh đứng thẳng eo.
"Hách Liên tướng quân, tuy rằng ngươi cùng Đại tỷ ta là anh em họ, nhưng.. Nam nữ bất đồng, các ngươi.. nên chú ý hành xử đúng mực một chút?"
"Ở đây đến lượt ngươi mở mồm nói chuyện sao?" Hách Liên Thành lạnh lùng nói, ánh mắt mang theo sự uy áp nhìn thẳng vào nàng, sát khí nồng đậm.
Lão phu nhân vội vàng hòa giải: "Nữ nhi nhà ta không hiểu chuyện, Đại tướng quân không cần chấp nhặt với nàng, không phải ngài muốn đưa điểm tâm cho Vãn Vãn sao? Bà già này không quấy rầy hai người nữa."
Hách Liên Thành không thèm để mấy người nọ vào mắt, ừ một tiếng lạnh nhạt.
"Thanh La, ngươi ở lại, ta có chút chuyện muốn nói." Vãn Vãn gọi với lại.
Mặt Giang Thanh La trắng bệch nhìn lão phu nhân cầu cứu, khiếp đảm đứng yên một chỗ không dám động đậy.
Lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Giang Thanh La, nói: "Đại tỷ kêu ngươi kìa, mau đi qua đi."
Giang Thanh La cắn môi gật gật đầu, chậm rì rì tiến về phía Giang Vãn Vãn mà như bước trên con đường vào âm tào địa phủ, xoắn chặt muốn rách cái khăn thêu hoa trong tay.
Chờ đến khi đi xa, Giang Thanh Mạn đỡ lão phu nhân, bất mãn nói: "Lão phu nhân, Hách Liên Thành thật quá đáng, con nói có gì sai, quan hệ của hắn cùng đại tỷ quá thân mật, nha hoàn của con còn thấy.."
"Nhị nha đầu, việc này về sau không cần nhắc lại nữa." Ngữ khí lão phu nhân đạm mạc.
"Lão phu nhân?" Giang Thanh Mạn nghi hoặc nói.
"Hôn ước của Vãn Vãn và Hoàng thái tử đã hủy bỏ, nàng tất nhiên cũng sẽ không chọn gả cho hắn, ngươi không cần kiếm chuyện với nàng ta nữa." Lão phu nhân thấp giọng nói, rồi sau đó lại nghĩ tới xâu chuỗi màu đỏ trên tay Vãn Vãn, thở dài: "Nàng cùng Hách Liên Thành.. Hẳn là đã ở bên nhau rồi.."
"Không có khả năng!" Giang Thanh Mạn trầm mặt, "Giang phu nhân sao có thể để cho bọn họ ở bên nhau!"
Giang phu nhân vì nữ nhi của mình trở thành Hoàng hậu mà thủ đoạn nào cũng có thể dùng, mặc dù Hách Liên Thành cực kỳ ưu tú, nhưng chắc chắn bà cũng sẽ không đồng ý.