"Chúng ta đừng nhắc chuyện quá khứ nữa, hôm nay là ngày họp lớp mà, mọi người cứ ăn chơi thoải mái đi." Vãn Vãn mỉm cười hiền lành nói.
Một số bạn học mang theo mục đích tới buổi họp lớp này đều mang trên mặt nụ cười giả tạo, kẻ có chức có quyền thì ngẩng cao đầu kiêu ngạo, kẻ địa vị thấp thì ra sức luồn cúi lấy lòng.
Lát sau, Vãn Vãn phát hiện Úc Vi Nhi và Thượng Quan Hoán đã biến mất khỏi bữa tiệc.
"Hệ thống, Thượng Quan Hoán cùng Úc Vi Nhi đi đâu?" Vãn Vãn hỏi trong đầu.
[ Ở phòng khách sạn, bọn họ đang thương lượng kế hoạch bắt cóc cô.]
Khóe môi Vãn Vãn hơi nhếch lên, quả nhiên sau khi nam chủ nhìn thấy nàng, chắc chắn sẽ tìm mọi cách bắt nàng đem đi hiến tế.
Qua chừng mười phút, Úc Vi Nhi một mình trở về đại sảnh, trên tay nàng ta cầm hai ly rượu đi về phía Vãn Vãn.
"Chung Vãn Vãn." Úc Vi Nhi đem rượu đưa cho Vãn Vãn, "Thực lòng xin lỗi cậu vì những chuyện trước kia, chắc hẳn hành động của tớ làm cậu tổn thương rất nhiều, cậu tha thứ cho tớ được chứ?"
Lời thoại cũ rích, Vãn Vãn đã nghe đến phát ngấy.
Chắc chắn ly rượu này có vấn đề, Vãn Vãn bình tĩnh nhận lấy, lợi dụng tay áo lễ phục che lại, bàn tay thon dài khẽ nghiêng đổ một lượng lớn rượu trong ly ra ngoài. May thay hôm nay nàng mặc lễ phục tối màu, nếu không quan sát kỹ thì khó lòng nhìn thấy mặt trong tay áo của nàng đã thấm ướt một mảng lớn.
"Ừm, tớ tha thứ cho cậu. Hy vọng sau này cậu không lấy cớ trẻ người non dạ ra để đi bắt nạt người khác nữa, dù sao cũng lớn cả rồi, cần cư xử trưởng thành một chút." Vãn Vãn cười châm biếm.
Trong mắt Úc Vi Nhi hừng hực ngọn lửa giận dữ, nhưng nghĩ đến kế hoạch của Thượng Quan Hoán, cô ta gắng nín nhịn.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Vãn Vãn vang lên, nàng bắt máy, Quý Thanh ở đầu dây bên kia bảo hắn đang trên đường đến đón nàng.
Úc Vi Nhi vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của nàng, tò mò hỏi: "Chung Vãn Vãn, khi nãy bạn trai cậu mới gọi điện thoại cho cậu à?"
Vãn Vãn nhàn nhạt gật đầu.
Cao Lôi giống như rất tò mò về bạn trai nàng, sôi nổi nói: "Bạn trai cậu bao nhiêu tuổi? Đang làm việc ở đâu?"
Sau vài giây suy nghĩ, Vãn Vãn trả lời: "Anh ấy không có công việc ổn định."
Thu phục yêu ma quỷ quái có được tính là công việc ổn định không? Nói ra lại sợ các cô chạy mất.
Vừa nghe bạn trai nàng không có công việc ổn định, ánh mắt Cao Lôi liền có ý khinh thường, hơi nhạo báng hỏi: "Thế anh ta ở nhà làm gì?"
Người trẻ tuổi vô công rỗi nghề bây giờ thường hay dọn về sống thử với nhau gì đó, có lẽ Chung Vãn Vãn và bạn trai cô ta cũng vậy. Tuy lễ phục trên người Vãn Vãn trông không giống hàng chợ rẻ tiền, nhưng lại chẳng có nhãn hiệu, chắc là ra tiệm thuê về cũng nên.
Nghe câu hỏi xong Vãn Vãn tỏ vẻ bối rối, ngượng ngùng trả lời, "Anh ấy á, ở nhà.. nấu cơm."
Cao Lôi bật cười thành tiếng, một tên đàn ông sức dài vai rộng lại ở nhà nấu cơm?
"Chung Vãn Vãn à, chẳng lẽ bạn trai cậu ở nhà đợi cậu mang tiền về nuôi hả? Đúng là loại đàn ông cực phẩm hiếm có khó tìm!"
Vãn Vãn cười thầm trong bụng, hắn đúng là người đàn ông hiếm có khó tìm, cực phẩm trong cực phẩm, khi cô gặp hắn còn phải mở mồm chào một tiếng thầy nữa cơ.
Câu chuyện đã đi vào ngõ cụt, Vãn Vãn lười tán dóc với Cao Lôi, Quý Thanh sắp tới nơi, nàng cũng sắp được rời khỏi bữa tiệc xa xỉ nhưng giả tạo thối rữa này rồi.
Thượng Quan Hoán đã lặn mất tăm mất tích, Úc Vi Nhi toan âm thầm bắt cóc nàng nên lặng lẽ theo sau. Đám bạn học cũng chia thành tốp năm tốp ba lũ lượt kéo nhau xuống đại sảnh ra về, ai nấy đều đứng ở cửa khách sạn chờ xe đến đón.
Cao Lôi vô cùng tò mò về thân phận của bạn trai Vãn Vãn, cô ta cứ đứng dây dưa mãi bên cạnh nàng hòng tìm cơ hội dò hỏi, đổi lại Vãn Vãn chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta, không buồn mở miệng trả lời lấy nửa chữ.
Lúc này, một chiếc xe hơi chầm chậm băng qua màn tuyết trắng xóa chạy tới cửa khách sạn. Thấy Vãn Vãn chăm chú dõi theo chiếc xe kia, Cao Lôi cũng hứng thú nhìn xem, cảm giác ghen tị trong lòng như được xoa dịu đi chút ít.
Bởi vì trông cái xe kia cũ rích đến đáng thương.
Cao Lôi khinh thường nói: "Cái xe hơi cũ nát này là của bạn trai cậu à? Còn không so được với xe của tôi nữa."