- Tại sao có thể như vậy!
Tâm tình Kỷ Ninh trước đó vô cùng tốt, lúc này sắc mặt đại biến.
- Trốn.
Kỷ Ninh bất chấp chuyện khác, lập tức hóa thành lưu quang, tốc độ tăng vọt đến gấp mười lần tốc độ ánh sáng và phóng thẳng vào Phi Vũ lâu.
Phi Vũ lâu cách đây rất gần, Kỷ Ninh liền chui vào trong Phi Vũ lâu.
Dựa theo quy củ Đạo Minh, trong cung điện trận pháp cấm chế bao phủ thì không được động thủ, kẻ vi phạm sẽ thân tử đạo tiêu!
- Gia hỏa này rất lợi hại nhưng có lẽ hắn không dám khiêu khích quyền uy của Đạo Minh.
Kỷ Ninh trốn vào trong Phi Vũ lâu và thở ra một hơi, dù sao cho dù là Lê Tinh cung chủ hoặc Vạn Thần Đạo Quân trong lịch sử cũng sẽ không chính diện khiêu khích Đạo Minh! Đạo Minh nội tình thâm bất khả trắc, là thế lực lớn nhất trong vô tận cương vực, khiêu khích chính diện? Ba đại chúa tể có thực lực này nhưng không ai làm thế.
- Động tĩnh thật lớn.
- Xảy ra chuyện gì?
Khách nhân trong Phi Vũ lâu và đám bồi bàn nhìn sang, mặc dù Kỷ Ninh giao thủ với nam tử nhỏ gầy áo xám rất nhanh nhưng động tĩnh không nhỏ.
Kỷ Ninh thực sự bất chấp ánh mắt người khác, hắn nhìn chằm chằm bên cạnh.
Hô.
Ở phía xa, không gian tại khu vực biên giới xuất hiện một đoàn khói đen và sau đó nhanh chóng ngưng kết thành hình người
Hắn mặc trường bào màu đen hoa lệ, mái tóc đỏ rực và hai mắt như lửa, trong đôi mắt mang theo tà ác và sát ý, hắn nhìn chằm vào Kỷ Ninh đang trốn trong Phi Vũ lâu.
Kỷ Ninh cũng nhìn sang.
Ánh mắt cả hai va chạm với nhau.
- Thật to gan, khó trách dám giết đệ tử Khổng Tát ta.
Khổng Tát Đạo Quân lạnh nhạt đứng trong hư không, bộ dạng siêu nhiên cùng với bá đạo, đó là khí độ của kẻ có thực lực cao sâu thậm chí tung hoành vô tận cương vực khó gặp gỡ địch thủ mới có được.
- Khổng Tát?
Kỷ Ninh trong Phi Vu lâu nghe nói như thế liền ngạc nhiên không nhỏ.
Trong tinh đồ có ghi lại một ít Đạ Quân thanh danh hiển hách trong vô tận cương vực, tuy ghi lại không kỹ càng nhưng lạimơ hồ có ghi lại thực lực của Khổng Tát Đạo Quân.
- Khổng Tát Đạo Quân.
Kỷ Ninh đứng trong khu vực cấm chế của Phi Vũ lâu sau đó nói:
- Với thực lực của ngươi có lẽ biêt rõ đã xảy ra chuyện gì, là đồ nhi của ngươi đánh lén ta, muốn giết ta... Ta cũng không trêu chọc hắn! Hắn đã hạ độc thủ như vậy thì đừng trách ta phản kích, ta chỉ xuất một kiếm mà thôi.
- Hắn đánh lén ngươi, muốn giết ngươi, thất bại bị ngươi giết chết cũng rất bình thường.
Khổng Tát Đạo Quân đứng xa xa lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, kẻ bị hắn nhìn chằm chằm vào cũng sẽ rét run và sợ hãi.
- Hắn là đồ nhi của ta, đồ nhi ta bị ngươi giết, ta sẽ giết ngươi. Nếu ngươi kiên nhẫn ở lại trong Phi Vũ lâu cả đời không ra ngoài thì thôi, chỉ cần ngươi đi ra, ta sẽ giết ngươi.
Lời hắn nói rất bình thản.
Sát ý trong lời nói vô cùng nồng đậm, hoàn toàn không có một tia khoan nhượng nào cả.
- Hừ.
đồng tử Kỷ Ninh co rút và quay đầu đi.
...
Một ít người tu hành trong Phi Vũ lâu đều hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh và Khổng Tát Đạo Quân nói chuyện với nhau.
- Đạo Quân áo trắng thảm rồi, không ngờ chọc tới Khổng Tát Đạo Quân, dùng tính tình của Khổng Tát Đạo Quân chắc chắn sẽ giết hắn.
- Là hăn không may.
- Đồ nhi của Khổng Tát có thể tùy tiện giết?
- Đạo Quân áo trắng cũng rất lợi hại, hắn chỉ là Đạo Quân nhị bộ lại có thể dễ dàng chém giết đệ tử Khổng Tát Đạo Quân. Tên đệ tử kia tới Phi Vũ lâu cũng nhiều lần, thường xuyên làm chân chạy cho sư phó Khổng Tát của hắn, dầu gì cũng là Đạo Quân tam bộ. Không nghĩ tới bị chém giết trong nháy mắt, ngay cả cầu cứu sư phó của hắn cũng không kịp.
Đám người tu hành này không ngừng bàn tán với nhau.
Đặc biệt là đám bồi bàn của Phi Vũ lâu càng nói chuyện tùy ý, bọn họ có thực lực yếu nhưng là người của Thiên Mộc tông, tại thành Thiên Mộc này có một thiết luật đó là cấm ra tay với đệ tử Thiên Mộc Tông! Mặc dù ngươi là Đế Quân, chỉ cần trong phạm vi thành Thiên Mộc cũng không thể làm trái. Tại điểm này là thiết luật chung của tám đại Thánh Thành.
- Hô.
Kỷ Ninh đi vào trong lầu.
Lúc ánh mắt của đám người tu hành và bồi bàn nhìn lên người Kỷ Ninh, tự nhiên không nghị luận nữa.
Gương mặt Kỷ Ninh nghiêm trọng, hiển nhiên đang suy nghĩ.
Bị Khổng Tát Đạo Quân nhìn chằm chằm vào, đây là chuyện phiền toái lớn, Kỷ Ninh cũng không sợ hãi. Dù sao hắn có hai phần đạo phù của chúa tể chết đi ban cho, đạo phù ẩn chứa công kích của chúa tể! Kỷ Ninh biết rõ giá trị của hai đạo phù là vật báu vô giá, vị chúa tể chết đi kia biết rõ mình phải chết cho nên không tiếc trả giá lớn luyện ra hai đạo phù, hai phần đạo phù này trong thời gian rất dài sẽ là vật bảo hộ tính mạng của Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh không dễ sử dụng.
- Tiền bối.
Thị nữ tiếp đãi Kỷ Ninh lúc trước đi qua.
- Đúng rồi, nghe nói Phi Vũ lâu các ngươi qua vài tháng nữa sẽ tổ chức đấu giá hội?
Bỗng nhiên Kỷ Ninh cười nói.
Bên trong Phi Vũ lâu có một ít khách nhân và bồi bàn đang quan sát Kỷ Ninh, o Quân nhị bộ còn có thể cười được?
Nữ tử dị tộc gật đầu nói:
- Đúng thế thưa tiền bối, qua vài tháng nữa Phi Vũ lâu sẽ có đấu giá hội, lần này bảo bối cũng không ít, giá quy định của bảo bối sẽ thấp hơn bên ngoài, nói không chừng có thể chiếm được tiện nghi.
Trên đấu giá hội giá sẽ thấp cũng là cách hấp dẫn người tu hành.
- Hiện tại ta bị Khổng Tát Đạo Quân nhìn chằm chằm vào, trong lúc nhất thời không ra được, dù sao cũng nhàm chán cho nên tham gia vào đấu giá hội thôi.
Kỷ Ninh cười nói:
- Cho ta một gian tĩnh thất, ta yên lặng chờ đợi đấu giá hội mấy tháng sau.
- Tốt.
Thị nữ dị tộc gật đầu và nói:
- Mời đi theo ta.
Đấu giá hội có một ít chỗ ngồi giá rẻ.
- Cũng có chút tĩnh thất ẩn mật, muốn mua pháp bảo kỳ vật quý trọng lại muốn che giấu tung tích cứ vào tĩnh thất. Chỉ cần vào trong tĩnh thất, như vậy sẽ không có ai quấy rầy, đây là quy củ của Phi Vũ lâu.
Nhìn Kỷ Ninh được thị nữ dẫn đi, đám khách nhân và bồi bàn không ngừng nghị luận với nhau.