...
- Bắc Minh Kiếm Tiên kia nên ở phía trước.
Một Bát Tí Thần Ma đang cẩn thận từng li từng tí phi hành, Bát Tí Thần Ma này đúng là một trăm chín mươi chín tên Thiên Thần Dị tộc liên hợp thi triển ra trận pháp Bát Tí Chiến Ma trận, chính là trận pháp năm đó Vạn Vật Chi Chủ truyền xuống, U Tịch Hoàng Tôn phái nhiều Thiên Thần như vậy, cũng vô cùng đau lòng.
Trận pháp bực này, rất giống Thất Diệu Thiên Thần trận.
Thất Diệu Thiên Thần trận vẻn vẹn bảy tên Thiên Thần, mà đây là dùng một trăm chín mươi chín tên Thiên Thần, hoàn toàn có thể phát huy ra thực lực gần như Chân Thần đỉnh phong. Đại trận như vậy cũng thuộc về bí truyền, một ít bí mật hạch tâm của trận pháp phải cần lập bổn mạng thệ ngôn không thể tiết lộ ra ngoài. Giờ phút này đảm đương hạch tâm của trận pháp, là một gã chiến sĩ năm đó đi theo Vạn Vật Chi Chủ.
- Thấy được rồi.
Bát Tí Thần Ma đang tìm kiếm Kỷ Ninh, chợt thấy xa xa giữa không trung, một thiếu niên áo trắng đang yên tĩnh đứng đấy.
- Đã đến.
Trong tay thiếu niên áo trắng xuất hiện một thanh kiếm.
- Đã đến thì không cần rời đi.
- Giết.
Bát Tí Thần Ma khí thế ngút trời.
Kỷ Ninh cất bước tiến lên, như nhàn nhã tản bộ.
...
U Tịch Thế Giới, ở một địa phương nào đó.
- Bẩm Hoàng Tôn, một trăm chín mươi chín tên tộc nhân toàn bộ chết trận.
Một lão giả áo bào màu vàng trên mặt có vẻ đau thương.
- Một cái cũng không chạy thoát?
U Tịch Hoàng Tôn khó có thể tin, liền quát lên.
- Đưa tình cảnh chiến đấu cho ta xem một chút.
- Không có tình cảnh chiến đấu truyền quay lại.
Lão giả áo bào màu vàng nói.
- Cái gì.
U Tịch Hoàng Tôn sửng sốt, tốc độ giết chết nhanh đến mức nào, mới có thể để cho những tộc nhân này một cái cũng không kịp truyền tình cảnh chiến đấu quay lại.
- Bất quá có một tộc nhân tu luyện ra phân thân, phân thân của hắn ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, hiện tại lập tức triệu hồi về, có thể hỏi thăm cùng Kỷ Ninh giao thủ đến cùng xảy ra chuyện gì.
Lão giả nói.
- Nhanh, một khi phân thân của tộc nhân kia chết, sẽ không có cách nào biết rõ tình cảnh của trận chiến đấu kia rồi.
U Tịch Hoàng Tôn lập tức hạ mệnh lệnh, để cho phân thân của tộc nhân kia trở về.
Chỉ một lát sau.
- Bẩm Hoàng Tôn, tộc nhân Phù Dứu ở lúc dẫn đạo đại địch Khoa Phụ, đã bị Khoa Phụ một cước giết chết.
Rất nhanh thì có thuộc hạ đến thông bẩm.
- Cái gì.
U Tịch Hoàng Tôn nghe thế sắc mặt khó coi.
Hiện tại là thời khắc hạo kiếp buông xuống, chết mất chút ít Thiên Thần không là cái gì, thế nhưng mà tộc nhân duy nhất biết được tình cảnh vừa rồi cùng Kỷ Ninh giao thủ kia cũng bị diệt. Cái này... như vậy một trăm chín mươi chín tên tộc nhân chết mất kia, chẳng khác gì là chết vô ích.
- Khoa Phụ!
U Tịch Hoàng Tôn phẫn nộ, sắc mặt khó coi.
- Bốn chi đội ngũ phân biệt của bọn hắn đã đến sao?
U Tịch Hoàng Tôn hỏi.
Lão giả áo bào màu vàng liền vung tay lên, giữa không trung xuất hiện một bức hư ảnh, đúng là địa đồ của U Tịch Thế Giới, trong đó có bốn quang điểm, lão giả áo bào màu vàng chỉ vào một quang điểm gần nhất nói:
- Đây là tiểu đội do Khoa Phụ suất lĩnh, Tam Giới Cổ Thần Khoa Phụ này, lực lớn vô cùng, nghe nói lúc trước thập đại Kim Ô tai họa Thượng Cổ, Khoa Phụ điên cuồng đuổi theo, sợ tới mức thập đại Kim Ô chật vật mà chạy, căn bản không dám nghênh chiến. Từ chúng ta cùng đám người Khoa Phụ giao thủ đến xem... thực lực của Khoa Phụ cực kỳ kinh người, hôm nay cũng tiếp cận cấp độ Tổ Thần.
- Ân.
U Tịch Hoàng Tôn gật đầu.
Hậu Nghệ, Khoa Phụ, ở Thượng Cổ cực kỳ nổi danh.
Hậu Nghệ, hôm nay thực lực cao thâm mạt trắc, không hề nghi ngờ là cấp độ lĩnh tụ.
Khoa Phụ thì hơi yếu một chút, cũng tiếp cận cấp độ lĩnh tụ, hơn nữa cực kỳ dũng mãnh thiện chiến.
- Đây là đội ngũ Nhân Hoàng Phục Hi thị suất lĩnh, cũng là đội ngũ khó chơi nhất. Một ít trận pháp, bố trí của chúng ta... Phục Hi thị đơn giản có thể nhìn thấu, cho dù lâm vào nguy cảnh, cũng có thể phá vỡ.
Lão giả áo bào màu vàng nói.
- Cho nên tạm thời chúng ta đều đặt tâm tư ở ba tiểu đội khác.
- Nơi đây.
Lão giả áo bào màu vàng chỉ vào một quang điểm nói.
- Đây là đội ngũ lĩnh tụ Phật môn Như Lai thống lĩnh, trình độ uy hiếp không thua gì đội ngũ của Phục Hi thị.
- Một chi cuối cùng này, là Đạo Môn Ngọc Đỉnh Đạo Nhân suất lĩnh, Ngọc Đỉnh Đạo Nhân kia, thần thông rất cao minh, Kiếm Lực tầng thứ năm, cũng rất không dễ chọc.
Lão giả áo bào màu vàng chỉ vào một quang điểm cuối cùng nói.
U Tịch Hoàng Tôn nhíu mày.
Lần này Tam Giới phái ra hai lĩnh tụ Như Lai cùng Phục Hi thị, tiếp cận cấp độ lĩnh tụ thì có Khoa Phụ Ngọc Đỉnh Đạo Nhân, Đạo Tổ viên mãn còn có mấy vị, còn có chút Đạo Tổ thủ đoạn đặc thù.
Ngọc Đỉnh Đạo Nhân tương đối ít nổi danh, nhưng hắn là môn hạ thực lực số một số hai của Tam Thanh Đạo Nhân, hắn có một đệ tử danh khí rất lớn, đệ tử này chính là Thượng Cổ Thiên Đình đệ nhất Chiến Thần Nhị Lang Thần Dương Tiễn.
- Kỷ Ninh ở đâu?
U Tịch Hoàng Tôn hỏi.
- Bắc Minh Kiếm Tiên ở đây.
Lão giả áo bào màu vàng chỉ vào nơi hẻo lánh, chỗ đó cũng hiện ra một quang điểm.
- Hắn cách đội ngũ của đám người Khoa Phụ gần nhất.
- Hả?
U Tịch Hoàng Tôn gật đầu.
- Bẩm Hoàng Tôn.
Bên ngoài lại xông tới một thuộc hạ áo bào xám, vội vàng nói.
- Tộc nhân Phù Thạch suất lĩnh đội ngũ, muốn dẫn Kỷ Ninh tiến vào Mộng Ảnh Sâm Lâm. Thế nhưng mà Kỷ Ninh kia cảm ứng thật sự quá bén nhạy, người dẫn dắt hơi chút tới gần, sẽ bị hắn phát hiện, về sau bị Kỷ Ninh đơn giản chém giết. Khoảng cách gần, sẽ bị chém giết. Khoảng cách xa, không có cách nào dẫn dắt.
U Tịch Hoàng Tôn nhíu mày:
- Mượn nhờ hoàn cảnh, vậy mà cũng không có biện pháp dẫn dắt, cảm ứng của hắn lợi hại như thế?
Hắn nào biết, Kỷ Ninh chính là nửa bước Tổ Thần, thần hồn nhạy cảm như thế nào?
- Để cho bọn họ tạm thời chớ tới gần Kỷ Ninh.
U Tịch Hoàng Tôn phân phó nói.
- Đi đi.
- Vâng.
Thuộc hạ thối lui.
- Hoàng Tôn.
Lão giả áo bào màu vàng nhìn U Tịch Hoàng Tôn.
- Kỷ Ninh này không dễ chọc, ngay cả chúng ta phái ra Bát Tí Chiến Ma trận cũng có thể đơn giản giết chết, thực lực của hắn ít nhất là Đạo Tổ viên mãn, cũng có thể phỏng đoán hắn đã là Kiếm Lực tầng thứ năm.