- Hôm nay Minh Nguyệt đã là Thiên Tiên, vì sao sẽ ở trên đảo này?
- Bình thường sư phụ sẽ dẫn dắt ta đến Phương Thốn Sơn, vì sao lần này dẫn dắt ta đến đây?
Trong lòng Kỷ Ninh hiếu kỳ, nhưng vẫn bay xuống, ở lúc gần bay tới hòn đảo, Kỷ Ninh ẩn ẩn cảm thấy tim đập nhanh, hắn nhìn kỹ hòn đảo xinh đẹp kia, lại phảng phất như nhìn một quái vật đáng sợ.
- Trận pháp này cực kỳ che giấu, chỉ là ta cảm ứng được, cũng đáng sợ như vậy.
Trong lòng Kỷ Ninh kiêng kị.
Hắn đã là cấp độ lĩnh tụ, lại ở trên hòn đảo ẩn ẩn cảm giác được uy hiếp.
- Đồ nhi, vào đi.
Thanh âm của Bồ Đề vang lên.
- Vâng.
Kỷ Ninh nhanh chóng đáp xuống, tuy hòn đảo ẩn núp lấy đại lượng trận pháp đáng sợ, lại không có ngăn cản Kỷ Ninh, Kỷ Ninh đơn giản đáp xuống trên bờ cát, liếc mắt liền chứng kiến xa xa một ít tu tiên giả phi hành ở trên không hòn đảo, còn có chút cung điện liên tiếp, tản ra uy áp kinh người.
- Đây không phải là Tiêu Dao Tiên Cung của Tiêu Dao Đạo Tổ sao? Đây chính là Tiên Thiên Động Thiên cực phẩm.
- Đó là Tam Giới Du Long Thuyền của Tuyết Long Đạo Tổ?
Kỷ Ninh thành nửa bước Tổ Thần, thị lực sao mà kinh người, ánh mắt đảo qua, liền thấy được một ít Tiên cung, Phi Thuyền, mê trận,… vang danh Tam Giới, rất nhiều bảo vật đều là của Chân Thần Đạo Tổ, cực kỳ am hiểu phòng thủ.
- Sư muội, ngươi xem, cái kia chính là Bắc Minh Kiếm Tiên.
- Hắn chính là Kỷ Ninh?
- Nghe cha ta nói, Bắc Minh Kiếm Tiên này kiếm thuật kinh người, thậm chí có một không hai Tam Giới, thực lực so với phụ thân cũng tương đương.
- Có một không hai Tam Giới cũng có chút khoa trương, hắn chỉ là luyện thành Ngũ Bảo Kiếm Thuật, Kiếm Lực vẫn chỉ là tầng thứ tư. Hơn nữa bản tôn của hắn còn bị Vô Gian Môn diệt sát, mượn nhờ Vạn Vật Sứ Giả... Thực lực của hắn có lẽ có thể tương đương sư tôn. Nhưng nghe nói Vạn Vật Sứ Giả hư mất, bản tôn của hắn lại bị diệt, hiện tại so sánh với sư tôn, kém xa, hắn cũng là sinh không gặp thời, nếu như sinh sớm trên vạn năm, chỉ sợ thành tựu liền cao hơn nhiều.
...
- Xem, cái kia chính là Kỷ Ninh.
- Bắc Minh Kiếm Tiên?
- Đáng tiếc a, nghe nói hắn bị Vô Gian Môn ám sát.
- Ám Quang Kiếm Chủ kia động thủ... Nghe nói là bị Hậu Nghệ giết chết, Hậu Nghệ thật sự là lợi hại, không dùng cung tiễn, gần kề một búa, liền giết chết Ám Quang Kiếm Chủ.
- Nghe sư tổ nói, Kỷ Ninh thiên phú kinh người, không thua gì Hậu Nghệ.
- Có lẽ vậy. Nhưng Kỷ Ninh vẫn không có cách nào so với Hậu Nghệ, chênh lệch quá xa. Nếu như là trước đó bản tôn của hắn còn sống, tu luyện trên trăm vạn năm, có lẽ có cơ hội so sánh với Hậu Nghệ. Hiện tại... Rốt cuộc không có hi vọng.
- Đáng tiếc.
...
Kỷ Ninh xuất hiện ở trên hòn đảo, trên đảo này có rất nhiều Tiên Nhân, tăng thêm hòn đảo tổng cộng chỉ có mấy chục vạn dặm, không ít Tiên Nhân đều phát hiện Kỷ Ninh, bọn hắn đều cảm thấy đáng tiếc thay cho Kỷ Ninh, cảm thấy Kỷ Ninh sinh không gặp thời! Bọn hắn đều thừa nhận... thiên phú của Kỷ Ninh cực kỳ kinh người, chỉ là Kỷ Ninh sinh ra quá muộn.
- Chuyện gì xảy ra? Nhiều bảo vật như vậy xuất hiện ở đây. Cộng thêm trên hòn đảo còn che dấu trận pháp, hơn nữa đáng sợ như vậy.
Trong lòng Kỷ Ninh tràn đầy nghi hoặc.
- Hơn nữa Tiên Nhân, thậm chí Thiên Thần Chân Tiên ở đây, không ít đều là hậu duệ của Đại Năng Giả.
- Đến bên này.
Một đạo khí tức truyền đến.
Kỷ Ninh men theo khí tức nhìn lại, trong mắt có ánh nến thiêu đốt, thấy được chỗ xa xa có một đạo quan bình thường.
- Sư phó?
Kỷ Ninh càng khiếp sợ, đạo quan này đúng là đạo quan của Bồ Đề lão tổ, trải qua vô tận tuế nguyệt. Đạo quan là một mực ở trên Phương Thốn Sơn, vì sao xuất hiện ở trên đảo này.
Vèo.
Kỷ Ninh lập tức bay đi, bay qua hơn mười vạn dặm, đáp xuống trước đạo quan.
- Sư thúc.
Trước đạo quan như cũ là hai vị đồng tử Thanh Thủy, Bạch Hà, hai đồng tử cung kính hô, trong mắt còn mang theo hiếu kỳ, khâm phục nhìn Kỷ Ninh..
Trong lòng Kỷ Ninh buông lỏng, nhìn bộ dáng của hai đồng tử này, có lẽ hết thảy đều bình thường.
Kỷ Ninh đi vào trong đạo quan.
Rất nhanh liền thấy được Bồ Đề lão tổ khoanh chân ngồi trên mặt đất.
- Sư phó.
Kỷ Ninh đi qua, cung kính hành lễ.
- Ngồi đi.
Bồ Đề mỉm cười nhìn Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh khoanh chân mà ngồi, nhìn xem sư phó.
- Không hiếu kỳ sao?
Bồ Đề nhìn Kỷ Ninh.
- Đương nhiên hiếu kỳ.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Tà Nguyệt Đại thế giới... ở trước kia cũng không có hòn đảo này, hiện tại đột nhiên nhiều ra một hòn đảo như thế, thậm chí trận pháp đáng sợ như vậy, còn có Động Thiên pháp bảo, cung điện, Phi Thuyền… của chư vị đại năng, còn có đại lượng hậu bối đệ tử ở đây. Đặc biệt là sư phó ngài, vậy mà cũng dời đạo quan tới.
- Sư phó, chẳng lẽ ở đây được Đại Năng Giả của Tam Giới coi như là nơi tị nạn?
Kỷ Ninh nhíu mày.
Bồ Đề gật đầu:
- Ở đây đích thật là nơi tị nạn.
Trong lòng Kỷ Ninh bất an.
- Sư phó, Phật Tổ Như Lai, Đạo môn Tam Thanh đạo nhân, còn có Thượng Cổ Hoàng tộc, tất cả đều có thủ đoạn, bảo vệ tốt hậu bối đệ tử hẳn không khó. Vì sao hiện tại toàn bộ chuyển qua Tà Nguyệt Đại thế giới?
Kỷ Ninh hỏi.
- Chẳng lẽ hiện tại thế cục đã tồi tệ thành như vậy?
- Thế cục hoàn toàn chính xác ác liệt. Hiện tại làm như vậy, chỉ là phòng ngừa chu đáo.
Bồ Đề nói.
- Thế cục ác liệt?
Kỷ Ninh cả kinh.
Mình ở trong Thế Giới lao lung mới sáu năm, ngoại giới vậy mà đã phát sinh biến hóa lớn như vậy?
- Chuyện gì xảy ra?
Kỷ Ninh liền truy vấn.
- Ngươi nghe vi sư nói tỉ mỉ.
Bồ Đề nói.
- Năm đó Vô Gian Môn đột nhiên ra tay với ngươi, sau khi song phương đàm phán, bọn hắn ở trong khí vận chi tranh không còn vận dụng Vạn Vật Sứ Giả, ngươi cũng không thể trộn lẫn vào số mệnh chi tranh... Những ngày tiếp theo, là song phương chiến tranh giới vực, đây hết thảy đều rất bình thường. Thế nhưng mà ở nửa năm trước...
Kỷ Ninh âm thầm cả kinh, nửa năm trước phát sinh biến cố?
- Nửa năm trước, Tam Thanh đạo nhân cảm thấy chúng ta cùng Vô Gian đấu càng thêm lợi hại, một khi số mệnh chi tranh chấm dứt, đó chính là quyết chiến cuối cùng nhất! Mà hôm nay trừ hai đại trận doanh chúng ta cùng Vô Gian Môn ra, còn có hai cổ thế lực khác, không giải quyết hai cổ thế lực này... Rất có thể bị bọn hắn ngư ông đắc lợi.