- Là lúc nên nói chuyện rồi.
Giữa không trung xuất hiện một thân ảnh bận đạo áo bào hồng.
- Phong Ma.
Tiều phu nhìn thân ảnh kia nói.
Giờ phút này trên không hoàng cung đã xuất hiện vô số Đại Năng Giả, nhưng cả đám Đại Năng Giả này chỉ lặng yên truyền âm lẫn nhau, căn bản không dám lên tiếng.
Mà ở phía dưới Kỷ Ninh thì ngẩng đầu nhìn tiều phu ở trên bầu trời, trong nội tâm rung động:
- Đại sư huynh? Tiều phu? Hậu Nghệ?
Đại sư huynh một mực ít xuất hiện ở Phương Thốn Sơn đốn củi kia, dĩ nhiên là Hậu Nghệ trong truyền thuyết?
Năm đó mình ở trên núi tu luyện Hậu Nghệ tiễn thuật, Đại sư huynh còn ở bên cạnh khiêng búa đi ngang qua mấy lần, thậm chí ở thời điểm mấu chốt chỉ điểm mình một câu, lúc đó mình cũng không có suy nghĩ nhiều, cho rằng dùng thực lực của Đại sư huynh có thể chỉ điểm mình rất bình thường. Ai nghĩ Đại sư huynh này chính là Hậu Nghệ, người sáng tạo Hậu Nghệ tiễn thuật!
- Sư đệ.
Tế Điên nắm lấy cây quạt cười hô.
- Tiểu sư đệ.
Xa xa một đạo lưu quang bay tới, hạ xuống, đúng là Hầu Vương mặc thần giáp ánh vàng rực rỡ.
- Nhị sư huynh, Lục sư huynh.
Kỷ Ninh nói, đồng thời Kỷ Ninh không khỏi nhìn kỹ Lục sư huynh một chút, rất nhiều câu chuyện ở Thượng Cổ trên địa cầu cũng có truyền lưu, mặc dù có chút chỉ là giả tưởng, nhưng vị Lục sư huynh Tôn Ngộ Không này ở trên địa cầu, danh khí vẫn là khá lớn. Đương nhiên Kỷ Ninh đã sớm bái kiến qua quá nhiều Đại Năng Giả.
Như Lã Động Tân, Tam Thanh đạo nhân, Bồ Đề lão tổ, Phật Tổ Như Lai… cả đám đều bái kiến rồi, chứng kiến Lục sư huynh, Kỷ Ninh cũng rất bình tĩnh, chỉ là hơi hiếu kỳ mà thôi.
- Hắc hắc, không nghĩ tới đại sư huynh của ta dĩ nhiên là Hậu Nghệ.
Tôn Ngộ Không cười hắc hắc.
- Năm đó lúc ta bái nhập môn hạ của sư phó, Đại sư huynh còn chỉ đường cho ta a, lúc ấy ta còn tưởng rằng hắn chỉ là một tiều phu bình thường, về sau mới biết được, nguyên lai là Đại sư huynh, lúc ấy ta liền nói thầm, Đại sư huynh này giấu quá kỹ. Hôm nay mới biết, nguyên lai hắn là Thượng Cổ Hậu Nghệ đại thần, giấu không phải sâu bình thường a.
Hậu Nghệ thành danh quá sớm.
Năm đó Hậu Nghệ chém giết Kim Ô Yêu Vương, Tôn Ngộ Không còn không có thai nghén xuất thế đây này.
- Ta bái nhập sư phó môn hạ tính toán rất sớm rồi, cũng không biết lai lịch của Đại sư huynh.
Tế Điên cười tủm tỉm.
- Ta bái nhập sư phó môn hạ, lúc ấy Đại sư huynh đã theo sư phó rồi, bất quá chỉ ở dưới núi chặt củi. Kỳ thật lúc ấy ta liền nghi hoặc, rõ ràng là đệ tử của sư phó, vì sao không thấy Đại sư huynh đi thỉnh giáo sư phó, sư phó từng nói, Đại sư huynh sớm là Chân Thần Đạo Tổ, cần tự mình cảm ngộ. Hắn cũng không cách nào chỉ điểm, ta liền không suy nghĩ nhiều.
- Nghe nói năm đó Đại sư huynh bởi vì sự tình Hằng Nga, giết đến Thái Âm tinh, muốn chém Quế Thụ trên Thái Âm tinh. Nhưng gốc thần thụ kia chém đứt lại khôi phục, không ai làm gì được Quế Thụ, Đại sư huynh mỗi ngày ở Phương Thốn Sơn chặt cây, có phải là muốn có một ngày lại đi Thái Âm tinh Nguyệt cung hay không?
Hầu Vương hạ giọng, thậm chí còn che đậy không gian chung quanh.
- Sự tình của Đại sư huynh, cũng là con khỉ ngươi có thể nói sao?
Tế Điên khiển trách.
- Việc này cũng không thể nói.
- Đại sư huynh nghe không được đâu, ta cũng chỉ ở sau lưng nói.
Tôn Ngộ Không nháy mắt.
Kỷ Ninh cũng biết sự tình của Hậu Nghệ cùng Hằng Nga, là vết sẹo của Hậu Nghệ, vạch trần vết sẹo của người ta cũng không hay.
- Đi đi đi, hiện tại đám người Phật Tổ, Tam Thanh đang cùng Vô Gian Hỗn Độn giới đàm phán, chúng ta trước qua một bên nghỉ ngơi a.
Tế Điên trừng mắt Tôn Ngộ Không.
- Ngươi cái con khỉ này chớ có gây chuyện, cẩn thận chọc Đại sư huynh, chúng ta cũng không giúp được ngươi.
- Đúng a.
Hầu Vương giật mình, gật đầu liên tục. Năm đó Đại sư huynh dùng cung tiễn tung hoành Thượng Cổ, hiện tại dùng cái búa cũng lợi hại như vậy, Ma Thủ Đạo Tổ kia cũng là thanh danh hiển hách, đây chính là thực lực tương đương lĩnh tụ Phật môn Đạo môn, lại bị Đại sư huynh một búa chém mất cánh tay.
- Đó là Ma Thủ Đạo Tổ quá mức tự đại.
Tế Điên nói.
- Đại sư huynh ở thượng cổ thực lực liền rất cao minh, mặc dù là lĩnh tụ của Phật môn Đạo Môn đối mặt hắn cũng phải toàn lực ứng phó. Ma Thủ Đạo Tổ cũng dám một tay đi nghênh địch... Không thiệt thòi mới lạ.
Kỷ Ninh cười, lúc này muốn thu hồi Vạn Vật Sứ Giả, nhưng chợt nhớ tới tràng cảnh trước đó bị Ma Thủ Đạo Tổ một cái tát đánh lên thân thể, kìm lòng không được ngã xuống, liền cẩn thận tra nhìn Vạn Vật Sứ Giả.
- Ân?
Sắc mặt của Kỷ Ninh thay đổi.
- Chuyện gì xảy ra?
Kỷ Ninh lập tức phát hiện, hạch tâm ở vị trí eo bụng của Vạn Vật Sứ Giả, vậy mà xuất hiện vết rách.
Kỷ Ninh nếm thử sử dụng Vạn Vật Sứ Giả điều động lực lượng, lại phát hiện căn bản không nhúc nhích được, vết rách này phảng phất như làm toàn bộ Vạn Vật Sứ Giả truyền lại năng lượng xuất hiện đứt gãy, khiến cho Vạn Vật Sứ Giả thoáng cái thành một phế vật.
- Vậy mà phế đi? Làm sao có thể?
Kỷ Ninh ngây ngẩn cả người.
Vạn Vật Sứ Giả là sát chiêu lợi hại nhất của hắn hiện tại, bằng vào Vạn Vật Sứ Giả có thể để thực lực đạt tới tiếp cận cấp độ lĩnh tụ, có thể so sánh với đám người Bồ Đề, Vô Ảnh Đạo Tổ. Thế nhưng Vạn Vật Sứ Giả này lại đột nhiên phế đi? Cần biết coi như là lĩnh tụ của Phật môn Đạo Môn công kích rơi vào trên người Vạn Vật Sứ Giả, cũng khó thương mảy may a.
Ma Thủ Đạo Tổ nhẹ nhàng một chưởng, liền phế đi Vạn Vật Sứ Giả? Bất quá lúc ấy hoàn toàn chính xác rất kỳ quái, chỉ một chưởng mình liền ngã xuống.
- Nhị sư huynh, Lục sư huynh.
Kỷ Ninh thấp giọng nói.
- Vạn Vật Sứ Giả, phế đi.
- Cái gì?
Tế Điên cùng Hầu Vương đều cả kinh.
Kỷ Ninh trịnh trọng gật đầu:
- Hẳn là bị Ma Thủ Đạo Tổ phế, không biết nàng là làm sao làm được.
Hầu Vương cắn răng.
Tế Điên thì nhíu mày nói khẽ:
- Ân, Vạn Vật Sứ Giả này là Vô Gian Môn luyện chế ra, bọn hắn có lẽ sẽ phòng bị Vạn Vật Sứ Giả bị chúng ta đoạt, nên để lại thủ đoạn phế bỏ Vạn Vật Sứ Giả, chỉ là cái thủ đoạn này rất khó, ở trên chiến trường khí vận chi tranh, đối thủ của ngươi đều là chút ít Thiên Thần Chân Tiên, bọn hắn không có cách nào phế bỏ Vạn Vật Sứ Giả của ngươi. Thế nhưng mà Ma Thủ Đạo Tổ dù sao cũng là Đại Năng Giả cấp độ lĩnh tụ, tăng thêm biết được điểm mấu chốt trên người Vạn Vật Sứ Giả, đơn giản liền có thể phế đi.