- Tuế Mộng, ngươi dám ngăn ta?
- Thì sao?
Thanh âm của Tuế Mộng Giáo Chủ cũng vang lên bên tai của Ca Tước Vương:
- Ca Tước, Động Minh Ngọc Phù này ngươi đừng mong lấy được.
- Ai cũng không ngăn được ta! Kẻ ngăn ta, chết!
Ca Tước Vương Cường mạnh mẽ chống đỡ hình chiếu thế giới áp bách, toàn thân có hỏa diễm màu đỏ tươi không ngừng bốc lên, va chạm với hình chiếu thế giới. Tốc độ của hắn vẫn có thể giữ lại được bảy thành như trước đó, vẫn đang điên cuồng phóng đi về phía trước.
Đúng lúc này.
Các Đạo Quân khác trong cửu trọng cảnh cũng từ từng phương hướng chạy qua. Tuy rằng khoảng cách có xa có gần, bất quá trong một ít Đạo Quân gần đây, người khiến cho Tuế Mộng Giáo Chủ, Tửu Thần để trong lòng nhất chính là Ca Tước Vương này.
- Động Minh Ngọc Phù không cách ta quá xa, ta có cơ hội đi qua lấy được a.
Một năm tử mặt khải giáp màu xám nặng nề đang nhanh chóng phi hành, trong đôi mắt của hắn hiện ra lục quang. Hắn chính là sinh mệnh đặc thù, bản thể chính là một khối nham thạch kỳ dị, trời sinh đã ưa thích yên tĩnh. Cho nên ở trong cương vực vô tận này cũng không có bất kỳ một chút danh khí nào. Thế nhưng ai cũng không biết, hắn mới là Đạo quân nghịch thiên nhất, cũng là cường đại nhất trong sinh mệnh đặc thù nhất tộc. Cũng là bởi vì Động Minh Ngọc Phù cho nên mới khiến cho người từ nhỏ đã ưa thích yên tĩnh đi ra khỏi hang ổ, xuất phát đi tới Dịch Ba giới này.
Sưu
Một chiếc phi chu màu đen đang nhanh chóng phi hành, Đám người Kỷ Ninh đang ở bên trên phi chu, phi chu khi thì chậm, khi thì nhanh, khi thì rẽ.
- Chúng ta còn cách quá xa, m nguy hiểm ở bên trong cửu trọng cảnh này lại quá nhiều a. Chờ tới khi chúng ta đi đến lòng ngọn núi kia, chỉ sợ cũng phải mất bảy tám tháng, đến lúc đó rất có thể Động Minh Ngọc Phù đãsớm bị đoạt rồi.
Cửu Trần Giáo chủ có chút lo lắng.
- Chúng ta còn có hy vọng.
Kỷ Ninh lại nói:
- Dưới hình chiếu thế giới của ta quan sát, Tửu Thánh, Tuế Mộng Giáo Chủ, Trần Vũ Ma Quân. Khoảng cách của đám người này so với chúng ta còn xa hơn. Bọn hắn cũng đang liều mạng tiến lên. Hơn nữa đám Đạo Quân cách chung quanh lòng núi kia khá gần đều đang điên cuồng tiến lên, mặc kệ là ai đạt được Động Minh Ngọc Phù, trong thời gian ngắn muốn chạy thoát cũng rất khó khăn a.
- Đúng vậy.
Đại Mạc Đạo Quân ở một bên vốn đang nhắm hai mắt lại để suy diễn, lúc này hắn bỗng nhiên mở to mắt ra, khẽ gật đầu nói:
- Cuối cùng ta cũng đã suy diễn ra rồi.
- Suy diễn được ra rồi?
Hai mắt đám người Kỷ Ninh, Cửu Trần, Thiên Nhất đều sáng lên.
- Ta đã mơ mơ hồ hồ nhìn thấy từng tên Đạo Quân đang điên cuồng chiến đấu chết đi...
Đại Mạc Đạo Quân nói:
- Tranh đoạt Động Minh Ngọc Phù rất là thê thảm! Tuyệt đối không phải đơn giản có thể mang nó đi được a.
- Đúng vậy.
Đám người Kỷ Ninh lại đại hỉ.
Từng tên Đạo Quân một chết đi?
Bọn hắn cũng không có để ý! Bởi vì mỗi một người trong bọn họ đều muốn đạt được Động Minh Ngọc Phù.
- Khặc khặc, nói không chừng quả thực chúng ta có thể đuổi kịp nha.
Thiên Nhất có chút kích động.
- Toàn bộ cửu trọng cảnh, khoảng cách của chúng ta với lòng núi cũng coi như ngắn. Khoảng cách của đám người Thiên Phủ Đạo Quân và Phu Nhất Đại ca so với chúng ta còn xa hơn gấp mười lần.
Kỷ Ninh nói tiếp:
- Chúng ta so với đám người Tửu Thánh cũng có khoảng cách gần hơn.
Khoảng cách càng gần thì cơ hội lại càng lớn.
...
Trong lòng núi.
Sauk hi Xích Xương Đạo Quân xông tới, hắn đưa mắt nhìn qua, chung quanh là một lòng núi trống rỗng.
- Động Minh Ngọc Phù ở đâu? Ở đâu?
Xích Xương Đạo Quân nóng nảy, hắn biết rõ, hiện tại mỗi một khắc đều liên quan tới sinh tử của hắn.
- Đi ra cho ta.
Thần niệm của Xích Xương Đạo Quân lo lắng càn quét ra chung quanh. Thế nhưng trong lòng núi này lại có trận pháp cấm chế che chở, căn bản không phát hiện ra được Động Minh Ngọc Phù.
Phá phá phá!
Xích Xương Đạo Quân gấp tới đỏ mắt, đột nhiên hiện ra mười tám cánh tay, mỗi một cánh tay đều xẹt qua trời cao, tùy ý đánh tới vách đá trong lòng núi chung quanh.
Phanh phanh phanh ~~~ vách đá nổ tung. Hầu như trong nháy mắt, toàn bộ bộ phận trong lòng núi đã bị phá qua một lần. Lập tức ở chỗ sâu trong lòng núi, dưới mặt đá tróc ra hiện ra một cái cột đá, bên trên cột đá đang nâng một khỏa ngọc phù hình bầu dục, đang tản ra quang mang màu ngà sữa. Khỏa ngọc phù này thoạt nhìn xinh đẹp vô cùng, làm cho tâm thần của người ta không khỏi say mê.
- Động Minh Ngọc Phù.
Xích Xương Đạo Quân kích động, lập tức phóng về phía trước, đồng thời mười tám cánh tay của hắn đều điên cuồng đánh tới cột đá này.
Oanh.
Nương theo tếng nổ mạnh, trận pháp cấm chế kia trực tiếp bị đánh nát. Trận pháp cấm chế bên trên cột đá chủ yếu là che dấu khí tức, mà uy năng của bản thân cũng không tính là quá mạnh mẽ.
- Khặc khặc, Động Minh Ngọc Phù là của ta.
Xích Xương Đạo Quân lập tức bắt được khỏa ngọc phù hình bầu dục này. Khỏa Động Minh Ngọc Phù này từ mặt ngoài nhìn vào giống như một khối ngọc đặc thù vậy. Bề mặt sáng bóng tinh khiết vô cùng, không có bất kỳ đường vân nào. Thế nhưng Xích Xương Đạo Quân vừa mới bắt lấy, lại thoáng cái rót pháp lực vào bên trong. Hắn lập tức cảm ứng được ở trong không gian hư vô của Động Minh Ngọc Phù đã bắt đầu ngưng tụ ra thâ thể hư ảo, giống thân thể của hắn như đúc.
Xích Xương Đạo Quân thu lấy Động Minh Ngọc Phù, hắn lập tức đè xuống sự cuồng hỉ trong lòng, ánh mắt cũng trở nên âm lãnh và hung ác:
- Hiện tại phải nghĩ biện pháp rời khỏi Dịch Ba giới! Toàn bộ Dịch Ba giới đã bị Dịch Ba đại trận bao phủ, tất cả các loại thủ đoạn đào thoát như thời gian không gian đều không có biện pháp thi triển, muốn chạy trốn đi ra ngoài, chỉ có thể chậm rãi bay mà thôi.
- Ta theo đường cũ trở về.
- Đường lúc đến ta vẫn còn nhớ rành mạch, trở về theo đường cũ sẽ không chạm phải bất kỳ nguy hiểm nào a.
- Liều mạng.
Xích Xương Đạo Quân cắn răng một cái, lại lấy ra một khỏa đạo phù trốn chạy, đồng thời bóp nát nó.
Hắn ở bên trong Dịch Ba giới này rấ tlaf tầm thường, thế nhưng dầu gì cũng là Đạo Quân đẳng cấp thứ hai. Cùng một đẳng cấp với đám người Khổng Tát, Kỷ Ninh a. Trên người cũng tùy thân mang theo hơn mười món kỳ vật hộ thân. Thủ đoạn trốn chạy đương nhiên phải có.