Kỷ Ninh đứng dậy, thu về sương khói đầy trời, hắn nhìn mảnh đất này:
- Đã luyện thành bí thuật, nên trở về.
Kỷ Ninh chỉ từ xa:
- Ngưng!
Một khối thần niệm bay ra, bên trong chứa truyền thừa kiếm thuật, dù không phải Chung Cực Kiếm Đạo nhưng là kiếm đạo cơ bản nền móng vững chắc nhất, cho tu hành giả đi trên con đường thích hợp với mình. Ít nhất trên mảnh đất cao nhất chỉ tới Thiên Tiên này ai có được kiếm thuật đó rất dễ vô địch.
Kỷ Ninh đặt ra chút thử thách trong lòng núi, ai đến đều phải làm theo các thử thách:
- Bắc Minh ta ngộ đạo tại đây, thành tựu Tứ Bộ Đạo Quân xem như có duyên, để lại một khối thần niệm tại đây. Người vượt qua thử thách được khối thần niệm của ta sẽ là người thừa kế, làm đệ tử thân truyền của ta, đồ đệ thứ bốn môn hạ.
Nếu muốn dựa vào sức mạnh phá giải thử thách thì dù là đỉnh Đạo Quân đến, có thủ đoạn giữ mạng cũng sẽ suýt chết.
Vèo!
Kỷ Ninh cất bước rời khỏi ngọn úi cao.
Mặc dù Kỷ Ninh tiềm tu hơn ức năm nhưng thật ra còn trong Thiên Thương Vĩnh Hằng giới.
Trong Thiên Thương cung.
Kỷ Ninh mới đáp xuống động phủ của mình Thiên Nhất Đế Quân liền chạy tới.
Tô Vưu Cơ reo lên:
- Chủ nhân!
Giây sau thấy Thiên Nhất Đế Quân đến, Tô Vưu Cơ vội hành lễ:
- Kính chào Đế Quân!
Thiên Nhất Đế Quân ra lệnh:
- Ngươi lui xuống đi.
Tô Vưu Cơ thầm khó hiểu nhưng vẫn lui xuống:
- Vâng!
Chờ Tô Vưu Cơ đi rồi Thiên Nhất Đế Quân nói nhanh:
- Bắc Minh, sao về rồi? Chẳng phải ta đã bảo ngươi trốn đi đừng lộ mặt sao? Tuy trong Thiên Thương cung sẽ không có ai tiết lộ tin tức, nhưng chỉ sợ lỡ như. Không chừng có Vĩnh Hằng Đế Quân ở bên ngoài rình ngó, nếu thám thính được bản tôn trở về thì rắc rối to.
Kỷ Ninh nói:
- Đại ca đừng lo.
Thiên Nhất Đế Quân sốt ruột nói:
- Tình huống thật sự tồi tệ! Lần trước ta nói với ngươi rồi, Phi Tuyết Thành Chủ đang sắp xếp các phương điều tra tung tích của ngươi. Vài bằng hữu tốt báo cho ta biết còn một thế lực không thua gì Phi Tuyết Thành Chủ cũng điều tra về ngươi. Tạm thời ta không rõ là thế lực nào, nhưng xem bọn họ vận dụng lực lượng thì không thua gì Phi Tuyết Thành Chủ.
Kỷ Ninh nói thẳng:
- Là tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng.
Thiên Nhất Đế Quân kinh ngạc kêu lên:
- Tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng?
Kỷ Ninh nói:
- Bọn họ không những điều tra trong Đạo Minh còn điều tra ở Mang Nhai quốc, Mang Nhai Chúa Tể đã nói với ta từ lâu.
Thiên Nhất Đế Quân nghi hoặc hỏi:
- Phi Tuyết Thành Chủ nổi tiếng dữ dằn, là kẻ điên, hắn điên cuồng là bình thường. Nhưng tại sao tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng điều tra ngươi?
Kỷ Ninh mỉm cười nói:
- Chỉ vì báu vật.
Thiên Nhất Đế Quân kinh ngạc hỏi:
- Ngươi không sốt ruột sao?
Kỷ Ninh cười nói:
- Tại sao phải sốt ruột? Kẻ nên nôn nóng là bọn họ.
Thực lực khác nhau thì tâm tính cũng khác.
lúc trước thực lực yếu một bậc lại không có thủ đoạn thân bất tử, không có báu vật hộ thân quá mạnh, tùy thời sẽ mất mạng nhỏ, dùng hết đạo phù bản mệnh rồi nên Kỷ Ninh sống rất cẩn thận. Giờ thực lực mạnh, Kỷ Ninh tràn trề tự tin, chẳng thèm sợ Phi Tuyết Thành Chủ, tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng nữa.
Thiên Nhất Đế Quân hoang mang:
- Ngươi...
Mắt Kỷ Ninh lóe tia sát ý:
- Thiên Nhất đại ca, ta định đi Mang Nhai quốc một chuyến sau đó dự định giết đến Phi Tuyết Thánh Thành chém chết Phi Tuyết Thành Chủ. Khi đó sẽ có động tĩnh lớn, ta nói trước một tiếng, các ngươi đừng quá hoảng.
Thiên Nhất Đế Quân giật mình kêu lên:
- Giết tới Phi Tuyết Thánh Thành, chém chết Phi Tuyết Thành Chủ?
Kỷ Ninh mắt lóe tia sáng lạnh:
- Có lẽ không giết hắn được nhưng ta sẽ nhổ căn cơ của hắn!
Kỷ Ninh muốn giết gà dọa khỉ, Phi Tuyết Thành Chủ là con gà trong kế hoạch của hắn.
Tiếp theo Kỷ Ninh sẽ ngẫu nhiên lộ ra thực lực, chắc chắn khiến các phương thắc mắc. lúc trước Kỷ Ninh dựa vào Tâm kiếm thuật này nọ miễn cưỡng đến sức chiến đấu Thánh Thành Chi Chủ đã rất nghịch thiên, nhưng còn trong phạm vi hợp lý. Bây giờ Kỷ Ninh bị lộ thực lực quá nghịch thiên sẽ làm các phương giật mình.
Một Đạo Quân có thể mạnh đến vậy sao?
Không hợp lý chút nào!
Không thể nào!
Chuyện này không thể xảy ra nhưng nó có thật, ai đều sẽ giật mình. Không chừng có Chúa Tể, một số lão già tiềm tu không hỏi chuyện đời muốn bắt Kỷ Ninh lại buộc hắn khai ra bí mật.
Vì thực lực chuyện này cũng có thể xảy ra.
Kỷ Ninh không muốn rắc rối như thế, hắn chủ động bày ra nắm đấm, dùng thực lực tuyệt đối quét ngã Phi Tuyết Thành Chủ, khiến các phương không dám tính kế. Dù họ muốn thẩm tra bí mật cũng không dám tùy tiện đối địch với hắn. Vì trong Vô Tận Cương Vực không ai muốn có kẻ thù hạ gục được Phi Tuyết Thành Chủ.
Mắt Kỷ Ninh lóe tia sáng lạnh:
- Phi Tuyết Thành Chủ, ngươi nhiều lần điều tra tung tích của ta, còn chưa chết tâm sao? Vậy để ta cho ngươi chết tâm, thuận tiện giết gà dọa khỉ!
Thiên Nhất Đế Quân không tin được:
- Bắc Minh, ngươi... ngươi muốn nhổ căn cơ của hắn? Hắn là một trong tám Thánh Thành Chi Chủ, vì quá nổi tiếng dữ dằn khiến mấy Đế Quân cực kỳ hung tàn đi theo. Đám Đế Quân dưới trướng thực lực khá cao, nghe đồn sau lưng Phi Tuyết Thành Chủ còn có đám già thực lực Thánh Thành Chi Chủ. Ngươi muốn đối phó Phi Tuyết Thành Chủ chẳng khác nào đấu với đám Đế Quân sau lưng hắn.
Kỷ Ninh cười nói:
- Vậy mới thú vị.
Một mình Phi Tuyết Thành Chủ không chút uy hiếp với hắn, nhưng muốn bứng nguyên căn cơ của gã mới chấn nhiếp các phương được.
Thiên Nhất Đế Quân vừa sốt ruột vừa tức giận nạt:
- Bắc Minh, ngươi chỉ là một Đạo Quân! Các Đế Quân sống lâu hơn ngươi không biết bao nhiêu lần, Phi Tuyết Thành Chủ là người nổi bật nhất trong đó, đâu dễ đối phó được?
Kỷ Ninh nhíu mày nói:
- Đại ca.
Thiên Nhất Đế Quân nói:
- Ta biết tính tình của ngươi, ta biết không ngăn cản ngươi được, để ta đi cùng ngươi. Tuy ta không đánh lại nhóm Phi Tuyết Thành Chủ nhưng ta giỏi nhất là giữ mạng, có tự tin mang theo ngươi chạy trốn.
Kỷ Ninh lắc đầu, chỉ tay một cái.
Xoẹt!
Một lũ kiếm quang hiện ra giữa không trung cắt qua không gian, vạch một đường cong sát bên Thiên Nhất Đế Quân. Gã biến sắc mặt thót tim.