Mục lục
Mãng Hoang Kỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thời gian ngày lại ngày trôi qua.

Trời cũng dần lạnh hơn, phụ thân vẫn không trở lại. Kỷ tộc Tây phủ đã sớm phái ra một đội Hắc Giáp Vệ đóng quân lâu dài ở hồ Dực Xà.

Trong Luyện Võ trường.

Từng đường kiếm ảnh rít gào hiện lên. Kỷ Ninh một thân một mình luyện tập lấy 'Tích Thủy kinh'. Hiện tại, bất kể là Hắc Giáp Vệ hay là yêu thú lợi hại...đối với mài luyện kiếm pháp cho Kỷ Ninh đều không được nữa rồi. Mà phụ thân Kỷ Nhất Xuyên vẫn chưa trở lại, ông ta là người tốt nhất chỉ điểm cho hắn luyện kiếm.

"Công tử." Thu Diệp nhỏ nhẹ nói.

"Hả?" Kỷ Ninh nhìn về phía Thu Diệp, vẻ mặt nàng như biểu lộ tinh thần đang không ổn định.

Kỷ Ninh nhíu mày. Hắn thu Bắc Minh kiếm vào rồi hỏi:"Thu Diệp, có chuyện gì vậy?"

"Công tử." Thu Diệp gọi nhỏ nhẹ." Phụ thân của Xuân Thảo tới cầu kiến công tử."

"Ai cơ?" Kỷ Ninh sững sờ.

"Phụ thân của Xuân Thảo!" Thu Diệp nói lớn hơn chút."Là cha đẻ!"

Kỷ Ninh kinh ngạc nói:" Xuân Thảo có phụ thân à?"

Hai cô hầu gái của hắn đều xuất thân đày tớ, từ nhỏ đã bị mua vào Kỷ tộc Tây phủ rồi.

"Xuân Thảo đang ở đâu rồi?" Kỷ Ninh hỏi.

"Xuân Thảo không dám tới gặp công tử." Hầu gái Thu Diệp nhẹ giọng nói."Tôi nhìn ra được, thực ra Xuân Thảo rất muốn gặp phụ thân nàng nhưng thân phận của nàng...làm nàng không dám tới."

Kỷ Ninh như có điều suy nghĩ, gật đầu.

Đúng, nghiêm khắc mà nói thì Xuân Thảo và Thu Diệp đều là hầu gái của mình nghĩa là đến cả tính mạng cũng do mình quyết định. Từ ngày các nàng bị bán đi là đã cắt đứt cùng với cha mẹ rồi. Nhưng con người không phải cỏ cây nên nào ai có thể vô tình được.

"Đi, mời phụ thân của Xuân Thảo vào." Kỷ Ninh cười."Nếu phụ thân nàng đã muốn gặp ta thì ta cũng gặp một lần."

"Vâng." Thu Diệp mang theo vẻ vui mừng chạy vội đi.

Kỷ Ninh gọi ra bên ngoài sân:" Xuân Thảo, vào đây." Chỉ thấy ở bên ngoài sân có một hầu gái khoác da thú, bộ dáng thấp thỏm đứng ở đó...Giờ phút này nội tâm của Xuân Thảo đang cực kỳ hỗn loại phức tạp, vừa kích động vui mừng khẩn trương, vừa xấu hổ áy náy không yên.

"Công tử." Xuân Thảo nhìn Kỷ Ninh.

"Nếu phụ thân ngươi đã đến thì cứ đến đây gặp ta." Kỷ Ninh cười nói.

"Có thể, nhưng ta đã bị Kỷ tộc mua rồi." Xuân Thảo cắn môi.

"Hả?" Kỷ Ninh nhíu mày." Đến lời của ta cũng không có ý nghĩa gì?"

"Vâng thưa công tử." Mắt Xuân Thảo nhìn Kỷ Ninh. Trong nội tâm nàng tràn đầy cảm kích. Thực ra nàng cũng cảm giác được, vị thiếu niên thiên tài hơn người tương lai có thể trở thành Phủ chủ này đối với nàng cùng Thu Diệp cũng không phải là kiểu như chủ nhân đối với người hầu.

"Đã đến rồi." Kỷ Ninh nhìn hướng ra bên ngoài thấy có hai người đang đi tới. Đi ở trước chính là Thu Diệp còn người theo sau là một trung niên thân hình cao lớn khoác da thú màu đen, trên mặt có một vết sẹo làm cho gương mặt có chút gì đó nặng nề.

"Công tử, người đã đến." Thu Diệp cung kính nói.

Người trung niên có vết sẹo liền vội quỳ xuống, cúi đầu sát đất, hai tay thì đặt trước, bộ dạng cực kỳ cung kính:" Hắc Nha bái kiến công tử vĩ đại."

Kỷ Ninh liếc nhìn Xuân Thảo rồi lập tức nói:"Đứng lên đi."

"Vâng." Lúc này, người trung nhiên có vết sẹo mới đứng dậy, liền nhìn thấy Xuân Thảo đang đứng bên cạnh Kỷ Ninh. Cha và con gái hai mắt nhìn nhau rồi nước mắt cứ thế tuôn ra.

Người trung niên có vết sẹo vội lau nước mắt.

"Ông tới gặp ta là có chuyện gì vậy?" Kỷ Ninh hỏi.

Người trung niên có vết sẹo hít sâu một hơi rồi trả lời:"Hắc Nha muốn đến gặp công tử để chuộc con gái 'Mễ Oa'."

"Chuộc người?" Kỷ Ninh kinh ngạc.

Chuộc người?

Những năm tháng ở thế giới này, bản thân Kỷ Ninh cũng không có quen biết mấy người. Mà Xuân Thảo cùng Thu Diệp từ lâu đã được hắn coi là tỷ tỷ rồi.

"Phụ thân." Xuân Thảo nhịn không được kêu lên. Trả giá để chuộc nô lệ thì nhất định là một cái giá rất lớn. Mà công tử Kỷ Ninh lại có thân phận thế nào? Phụ thân nàng liệu có thể đủ để chuộc người ra sao? Một khi chọc giận công tử thì chỉ sợ đến cả tính mạng phụ thân cũng mất.

Đồng thời nàng liền phù phù một tiếng quỳ xuống dập đầu. "Công tử, cha ta cái gì cũng không biết, kính xin công tử bỏ qua cho phụ thân ta vô lễ."

"Cứ để cho ông ấy nói." Kỷ Ninh nhìn người trung niên có vết sẹo." Có điều gì thì cứ nói ra. Nếu như ông thuyết phục được ta thì ta sẽ đáp ứng ông. Còn nếu không được thì...Hừ."

Người trung niên có vết sẹo run rẩy.

Ông ta biết người thiếu niên trước mặt có quyền thế lớn cỡ nào. Nếu hắn muốn lấy mạng của ông ta cũng rất dễ dàng. Có điều đã nói ra ...tức là ông ta đã chuẩn bị đâu ra đấy!

"Công tử vĩ đại." Người trung niên có vết sẹo cung kính thưa." Hắc Nha xin đem tất cả những điều trong lòng nói ra."

Kỷ Ninh lướt mắt nhìn qua ông ta.

"Hắc Nha ta vốn là con của thủ lĩnh bộ lac." Người trung niên có vết sẹo nói chậm rãi." Ở một khu vực rừng núi, bộ lạc chúng ta sống an lành ở đó. Vì chúng ta nuôi nhốt yêu thú nên ta thường dẫn các chiến sĩ cường đại trong bộ lạc đi săn bắn một ít yêu thú vùng xunh quanh...Có một ngày, ở một sơn cốc hẻo lánh chúng ta phát hiện ra có lượng lớn thử mễ tự nhiên sinh trưởng ở đó."

"Toàn bộ bộ lạc đều vui sướng reo hò, đã có thứ mễ nhiều như thế này thì bộ lạc chúng ta sẽ được sướng hơn rất nhiều và có thể nuôi thêm rất nhiều người. Nhưng tin tức này rất nhanh truyền đến bộ lạc 'Huyết Văn'.Vào một buổi sáng khi trời vẫn còn tối, lúc mọi người trong tộc vẫn còn đang ngủ say..." Người trung niên có vết sẹo nhìn với ánh mắt đầy đau khổ."Bon hắn đánh lén bộ lạc của chúng ta, điên cuồng giết tộc nhân chúng ta. Thực lực của chúng ta vốn kém xa bộ lạc Huyết Văn lại còn bị đánh lén nên chỉ còn lại một vài người sống sót chạy đi."

"Ta mang theo Mễ Oa chạy thẳng. Vượt qua bao nhiêu lần nguy hiểm sống chết cuối cùng mới chạy được đến Tây Phủ thành." Thân thể người trung niên hơi run lên."Thế nhưng...thê tử mà ta yêu thương, huynh đệ ở bộ tộc, bọn họ đều đã chết hết. Dù có chết ta cũng muốn báo thù. Nhưng trẻ con thì vô tôi, ta hi vọng nó được sống mà không mang hận thù...Cho nên ta đem nó bán cho Kỷ tộc. Ở Kỷ tộc, ít nhất thì nó có thể được sống ổn định."

Xuân Thảo run rẩy đứng đó, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Phụ thân, phụ thân..."

Nàng không thể quên được...

Không thể quên được thời gian mà nàng cùng cha chạy trốn. Tuy lúc đó nàng còn nhỏ nhưng vẫn không thể quên được những thân nhân, những đứa trẻ bằng tuổi đã ngã xuống. Không thể quên được phụ thân đã mang theo nàng liều qua trùng trùng nguy hiểm để đến được Tây Phủ thành. Lúc ấy phụ thân chỉ nói với nàng:"Mễ Oa, phụ thân muốn làm một chuyện cần phải làm. Còn Mễ Oa phải sống thật tốt."

"Phụ thân, đừng rời bỏ Mễ Oa, phụ thân, phụ thân..." Đứa bé sau này tên Xuân Thảo khóc òa lên.

Người thanh niên tên Hắc Nha cắn răng rời đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hắn bước trên con đường báo thù!

"Ta hận." Thân thể người trung niên có vết sẹo run lẩy bẩy."Ta muốn báo thù như một chiến sĩ Cửu Nha. Nhưng ta đối với bộ lạc Huyết Văn cơ bản không đáng nhắc tới! Sau khi ta giết chết bốn cừu nhân thì xuất hiện một con đại yêu có bộ lông đỏ lửa tập kích bộ lạc Huyết Văn...tên xấu xí mà lúc trước dẫn theo đội ngũ hủy diệt quê nhà ta cũng bị con đại yêu ăn thịt. Bởi vậy bộ lạc Huyết Văn cũng diệt vong. Những kẻ may mắn sống sót cũng đều gia nhập những bộ lạc khác."

"Kẻ thù không còn."

"Ta đây chỉ có hai bàn tay trắng nên căn bản không cách nào chuộc Mễ Oa, cho nên ta bắt đầu làm một tẩu thương ( người buôn bán qua đường)." Người trung niên có vết sẹo nói."Đi qua những con đường sống chết, cuối cùng ta cũng tìm lại được một vài người thuộc bộ lạc trước đây làm đội ngũ tẩu thương càng thêm lớn mạnh. Nhờ đó ta cũng có được chút ít của cải để thu nạp được thêm vài người lưu vong thành lập nên một bộ lạc: bộ lạc Hắc Nha! Còn ta trở thành người đứng đầu mới của Hắc Nha."

"Trong lúc đi tẩu thương qua thành này." Người trung niên có vết sẹo nhìn Kỷ Ninh rồi nói tiếp." Ta liền tán gẫu cùng một vài người hầu ở Kỷ tộc, nhờ đó biết được Mễ Oa đã trở thành hầu gái của công tử Kỷ Ninh."

"Khi ta đã thành lập nên bộ lạc Hắc Nha tức là ta đã làm những việc nên làm không phụ lòng phụ thân của ta, không hổ thẹn với các thế hệ Hắc Nha." Người trung niên có vết sẹo nhìn Kỷ Ninh. "Ta tới đây để gặp một người mà mười năm qua dù nằm mơ ta cũng nhớ đến, dù có chết ta cũng muốn gặp Mễ Oa."

"Mễ Oa của ta, con của ta. Ta muốn cùng ở với nó. Nó là thân nhân duy nhất còn lại trên cõi đời này của Hắc Nha ta." Mặt mũi người trung niên tràn đầy nước mắt.

Xuân Thảo đã sớm rơi lệ, giờ nghe thấy thể lại càng thêm nức nở.

"Phụ thân." Xuân Thảo trực tiếp chạy tới ôm phụ thân cực khổ của nàng.

"Mễ Oa." Người trung niên cũng vội ôm chặt đứa con gái mà ông khát vọng được gặp bấy lâu nay.

Thu Diệp đứng bên cạnh cũng nhịn không được, nước mắt lưng tròng.

Kỷ Ninh nghe xong chỉ cảm thấy thổn thức.

Mọi người trong bộ lạc tranh đấu với trời với đất với yêu. Còn phụ thân 'Hắc Nha' của Xuân Thảo cũng chỉ là một hình ảnh thu nhỏ trong đó.

"Xuân Thảo." Kỷ Ninh mở miệng. "Ngươi muốn cùng ở một chỗ với phụ thân không?"

Xuân Thảo cắn môi, nước mắt trên mi không giữ được, vội vàng quỳ xuống."Công tử, xin tha tội cho Xuân Thảo! Ta thật sự rất muốn ở một chỗ cùng phụ thân...thật sự rất muốn!"

"Công tử vĩ đại." Người trung niên cũng vội quỳ xuống.

Kỷ Ninh nhìn kỹ hai cha con họ. Xuân Thảo và Thu Diệp đã làm bạn thời gian dài cùng mình, quan hệ giống như chị em. Bản thân cũng không muốn cho Xuân Thảo rời xa mình nhưng mình lại càng không muốn làm đau lòng nàng."Xuân Thảo. Từ hôm nay ngươi được khôi phục tự do, hãy cùng phụ thân ngươi đi đi."

"A." Xuân Thảo cùng Hắc Nha đều hơi giật mình.

Có như vậy mà đã đáp ứng rồi?

Cha con bọn họ có thể ở cùng với nhau?

"Tạ ơn công tử vĩ đại, Hắc Nha nguyện vĩnh viễn ghi nhớ đại ân của công tử." Hắc Nha kích động, quỳ xuống cảm kích nói.

...

Sau khi được Kỷ Ninh chấp thuận cho Xuân Thảo được khôi phục tự do. Khi phụ thân Hắc Nha đem nàng đi về, Xuân Thảo vừa chạy vừa quay lại la to:"Công tử, Xuân Thảo xin vĩnh viễn nhớ rõ ân đức của công tử. Xuân Thảo sẽ ở bộ lạc Hắc Nha cầu phúc cho công tử. Sau này nếu công tử đi ngang qua bộ lạc Hắc Nha, hy vọng người có thể đến gặp Xuân Thảo."

"Nhất định là thế." Kỷ Ninh đáp.

"Chúng ta nhất định sẽ đi." Thu Diệp lại rơi lệ, nàng đúng là chị em với Xuân Thảo.

Trời càng thêm lạnh.

Tâm tư của Kỷ Ninh cũng biến đổi theo.

Xuân Thảo rời đi, gặp qua phụ thân của Xuân Thảo, Dực Xà tập kích, phụ thân đi giết đại yêu, ở Kỷ tộc hiện giờ rất khó tìm được người rèn luyện kiếm pháp của mình...Một loạt chuyện trôi qua làm cho tâm tư của Kỷ Ninh thấp thỏm.

Hắn cảm thấy Tây Phủ Thành bây giờ quá nhỏ với hắn rồi.

Hắn muốn đi ra ngoài, muốn thấy được trời đất rộng rãi hơn! Hắn muốn xem xem những bộ lạc như Hắc Nha sinh tồn như thế nào! Hắn muốn như phụ thân đi chiến đấu cùng với tất cả đại yêu...Hắn muốn lưu lạc mạo hiểm ở mọi nơi trên thế giới này...

"Ninh nhi, phụ thân của con đã trở lại." Sau khi tuyết rơi được một ngày, Uất Trì Tuyết tới gọi nhi tử.

Kỷ Ninh thấy trên bầu trời phụ thân đang cưỡi Thanh Diễm Điểu trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK