Một chỗ thời không khác xuất hiện chấn động, lại một đạo tập kích xuất hiện, đó là một ngón tay nhìn như vô cùng ôn nhu, một ngón tay thò ra, lập tức đã đến trước mặt, điểm về phía Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh như trước thi triển Phong Lôi Kiếm đạo thân pháp, thân như phong lôi, nhanh hơn ma quỷ tránh qua, tránh né một kích này.
- Đáng chết!
Sắc mặt Kỷ Ninh khẽ biến.
Hắn hiểu được tính toán của đối phương, mình bây giờ bị nhốt ở trong thời không nhỏ hẹp, trốn không thoát đi, mà những Tây Tư tộc kia thì có thể thỏa thích sử dụng một ít binh khí cường đại lần lượt đánh lén mình, khoảng cách quá ngắn, mình bị bức bách chỉ có thể lần lượt sử dụng Thần lực Pháp lực thi triển thân pháp! May mắn luyện thành Phong Lôi Kiếm đạo, Phong Lôi Kiếm đạo ở trên thân pháp am hiểu nhất, vẻn vẹn chỉ cần một tia lực lượng rất ít là có thể tránh thoát.
Thế nhưng tiêu hao ít hơn nữa, cũng không chịu nổi số lần nhiều.
Nếu như trường kỳ như vậy, lực lượng không ngừng tiêu hao, Hồn Phách Chân Linh của mình sẽ dần dần sụp đổ, mỗi vận dụng một tia lực lượng, những vết rách này lại càng lớn! Tốc độ Chân Linh tán loạn lại càng nhanh, tuổi thọ của mình lại càng ngắn.
- Làm sao phá giải? Đến cùng làm sao phá giải?
Kỷ Ninh nóng nảy nhìn chung quanh.
Chung quanh như trước một mảnh mênh mông.
Thời không độc lập, căn bản không lưu một tia sơ hở. Mặc dù lúc ngoại giới đánh lén xuất hiện sơ hở nháy mắt, nhưng rất nhanh sẽ lắp đầy. Hơn nữa mỗi lần đều chỉ có một lần tập kích... Cho nên sơ hở rất nhỏ, những Chúa Tể Đế Quân ở ngoại giới kia hoàn toàn sẽ nắm giữ tốt cơ hội, căn bản không cho Kỷ Ninh một tia cơ hội chạy ra.
Các loại công kích, từ các nơi trong không gian độc lập, lần lượt xuất hiện, mỗi lần đều cách Kỷ Ninh rất xa.
Mỗi lần Kỷ Ninh đều bị bức bách thi triển thân pháp né tránh, đây đã là phương pháp xử lý tiêu hao nhỏ nhất rồi.
Lực lượng một mực tiêu hao, để cho trong nội tâm Kỷ Ninh cũng cảm nhận được lo lắng, hắn không ngừng suy tư phương pháp phá giải.
Kỷ Ninh cũng không nghĩ tới ở Ngục giới mình đã bị dồn đến tuyệt cảnh.
Tử vong nguy cơ, cứ như vậy đột nhiên đi tới trước mặt Kỷ Ninh.
- Ha ha ha ha, hắn không phá giải được, trận pháp của chúng ta hắn không phá giải ra.
- Hắn phá giải không ra, vậy hắn chỉ có một con đường chết.
Những người bị lưu đày kia còn có chút lo lắng cũng đại hỉ, Diệt Sơ Cấp trận pháp này quả thật rất giỏi, Đạo Quân áo trắng kia căn bản không cách nào phá giải, như vậy giết Đạo Quân áo trắng liền quá dễ dàng rồi.
Sâu trong hạch tâm của Tây Tư tộc.
Trong một khu vực của thảo nguyên xinh đẹp rộng lớn, một nam tử áo bào xám hói đầu đi chân trần ngồi đó, hắn đang ngắt lấy đóa hoa và từ từ đưa lên mũi ngửi, trên mặt tươi cười kỳ bí. Nụ cười của hắn mang theo sức cuốn hút không tưởng tượng nổi, mặc dù là Ba Vạn Nguyệt tôn chủ đứng bên cạnh cũng kìm lòng không được bị ảnh hưởng, càng sùng bái kính phục hơn trước.
- Ngươi làm chuyện lần này rất kém.
Y Da Nhĩ ngửi hương hoa, đồng thời nói ra.
- Là ta sai, ta sốt ruột lập công.
Ba Vạn Nguyệt hơi bối rối trả lời.
Y Da Nhĩ hiếu kỳ nhìn đóa hoa trong tay, dường như hắn muốn nhìn rõ từng đường vân trên nhụy hoa, đồng thời nói:
- Ngươi vì lập công, vì công chiếm công lao lớn nhất cho nên không có nói cho ta biết, cho đến đến cuối cùng Hộ Đạo lâu sắp bị phá đi, thật sự không có biện pháp mới đến bẩm báo. Thời gian quá ngắn cho nên căn bản không cho ta thời gian chuẩn bị.
Ba Vạn Nguyệt cung kính không dám nhiều lời.
Đúng vậy, tình thế rất khẩn cấp, Kỷ Ninh cũng đã không ngừng hủy diệt những thời không kia, muốn thẳng hướng khống chế hạch tâm, Y Da Nhĩ cũng không cách nào làm chuẩn bị kỹ càng, chỉ có thể ném ra một tôi tớ lớn nhất mà thôi.
- Tổn thất một tôi tớ, việc nhỏ.
Y Da Nhĩ tiếp tục nói:
- Nhưng ta lo lắng, chí tôn văn minh người tu hành sẽ phát hiện ra hạch tâm của tộc chúng ta chưa bị phong tỏa chân chính.
- Sẽ không, bọn chúng sẽ không phát hiện, chúng ta không có sơ hở.
Ba Vạn Nguyệt liền nói.
- Ta từ quá khứ xé rách một thông đạo không gian đã sinh ra chấn động không gian.
Y Da Nhĩ nói ra:
- Chính bởi vì men theo chấn động không gian này, pháp thân Hồng Nhiên Chí Tôn, Mô Cốc Chí Tôn mới có thể giết vào, từ đó chém giết tôi tớ của ta.
- Lúc ấy ta cố ý dẫn đạo Bắc Minh Đạo Quân.
Ba Vạn Nguyệt nói ra:
- Hắn đã cho ta thấy tình thế không ổn bỏ chạy, thả ra tính mạng kỳ dị bị trấn áp trong Hộ Đạo lâu. Tất cả đều đương nhiên không có sơ hở gì.
Y Da Nhĩ khẽ gật đầu.
Có chút bí mật một khi bị phát hiện, như vậy trong quyết chiến tương lai, Tây Tư tộc sẽ giảm cơ hội chiến thắng.
Bọn họ có bí mật trọng yếu chính là ‘Y Da Nhĩ’ tồn tại! Điểm này cũng khá tốt, chỉ cần chính hắn không bạo lộ, dưới trướng của hắn những kẻ nhìn thấy chính thức đều lập lời thề bổn mạng, cho dù miêu tả đơn giản cũng không làm được. Như đám người Kỷ Ninh cũng xem xét nhiều trí nhớ của chúa tể Đế Quân... Bọn họ không biết được tin tức của đại năng trong giai tầng thông trị Tây Tư tộc là người như thế nào.
Mặc dù biết vị hỗn độn vũ trục chưởng khống giả tồn tại, vị hỗn độn vũ trụ chưởng khống giả là vô địch chân chính, có thể nói không gì làm không được trong thời không, đám người Kỷ Ninh sẽ không ngu xuẩn tiến vào hỗn độn vũ trụ.
Bởi vì một khi tiến vào.
Đã bị đoạn tuyệt và khống chế liên hệ với một hỗn độn vũ trụ. Hơn nữa còn bị bài xích và áp chế! Thực lực sẽ giảm rất mạnh... Sẽ tồn tại nguy hiểm bị khống chế! Mà chỉ cần không tiến vào hỗn độn vũ trụ, vị chưởng khống giả kia hoàn toàn vô địch. Cho nên chí tôn trong văn minh người tu hành không cho rằng chưởng khống giả sẽ tự rơi vào tuyệt địa.
Mà tin tức hang ổ Tây Tư tộc chưa được phong tỏa toàn bộ bị giữ bí mật rất cao.
Chí tôn văn minh người tu hành lúc trước phong tỏa hoàn toàn, cho rằng Tây Tư tộc sẽ lao ra, chỉ có thể khai chiến chính diện! Cho nên cả văn minh người tu hành rất tường hòa, chỉ có Mô Cốc Chí Tôn và một ít chí tôn khác đóng ở nơi này.
Nhưng trên thực tế...
Y Da Nhĩ có thể nhẹ nhõm mở thông đạo không gian kết nối trong ngoài, vẫn có thể thả tôi tớ ra, cùng với Ba Vạn Nguyệt từ thông đạo trở về hang ổ đã chứng minh việc này.
Đại quân Tây Tư tộc hoàn toàn có thể lặng yên không một tiếng động rời khỏi hang ổ.&