Cho nên những binh khí Tây Tư tộc này, mình còn có thể đạt được thêm nữa!
Đối với các Chúa Tể phải liều mạng, phải bốc lên sinh tử nguy hiểm đạt được binh khí Tây Tư tộc... Nhưng đối với Kỷ Ninh, liền quá dễ dàng.
Bảo vật thu hết không còn, Kỷ Ninh thì nhìn hành lang không gian rậm rạp chằng chịt ở phía xa:
- Những hành lang không gian này hoàn toàn phong bế, chúng ta bây giờ không có cách nào đi ra ngoài. Nếu như ta toàn lực ứng phó đoán chừng cũng phải mười kiếm hai mươi kiếm mới có thể bổ ra một con đường. Nhưng ở trên người nó căn bản không đáng. Hộ Đạo Lâu đã vỡ, bọn chúng đều là vô nguyên chi thủy... Rất nhanh Không Gian Chi Lực đều sẽ tiêu hao sạch.
Oanh...
Lĩnh Vực Kiếm Đạo Bản Nguyên trùng trùng điệp điệp, điên cuồng trùng kích hành lang không gian nơi xa.
Từng hành lang không gian giao thoa ở dưới trùng kích cũng chống cự lại, thậm chí mơ hồ có ánh sáng lưu chuyển, hiển nhiên vì chống cự, bản thân tiêu hao sẽ càng lớn.
- Chủ nhân, đoán chừng bao lâu?
Thanh Ma hiếu kỳ nói.
- Ta nào biết được.
Kỷ Ninh cười nói.
- Tổng không đến mức một Hỗn Độn kỷ nguyên a.
Kỷ Ninh thời khắc duy trì lấy Lĩnh Vực Kiếm Đạo Bản Nguyên.
Cái này chính là lực lượng của Hỗn Độn Vũ Trụ, sử dụng căn bản không cần hao tổn một tia lực lượng của Kỷ Ninh, chỉ cần hơi chút duy trì một điểm ý niệm trong đầu là được! Duy trì lấy Lĩnh Vực Kiếm Đạo Bản Nguyên điên cuồng trùng kích, bản thân Kỷ Ninh cũng đã bắt đầu tĩnh tu, Đan Tôn Giả, Thanh Ma cũng tĩnh tu chờ đợi.
Thời gian mỗi năm đi qua.
Từng tòa không gian như trước cưỡng ép duy trì, hiển nhiên ở trong đó ẩn chứa uy năng rất nhiều.
Bất tri bất giác đã trôi qua hơn tám vạn năm.
- Ô...ô...n...g.
Một cỗ chấn động dùng Kỷ Ninh làm trung tâm tràn ngập ra.
Bên cạnh cách đó không xa, Đan Tôn Giả, Thanh Ma ở trên mặt đá khoanh chân ngồi đều mở mắt, lúc cỗ chấn động này xẹt qua bọn hắn, hai người bọn họ đều cảm thấy một cảm giác tim đập nhanh, trong nội tâm hai người bọn họ đều sợ hãi thán phục Bắc Minh lợi hại! Bọn hắn một cái là tùy tùng, một cái cùng Kỷ Ninh quan hệ gần như thầy trò, vẫn như trước cảm thấy thực lực của Kỷ Ninh sâu không lường được.
Bởi vì cảnh giới của bọn hắn, căn bản không cách nào chuẩn xác cảm thụ Kiếm đạo đáng sợ kia lợi hại. Vẻn vẹn một chút khí tức tiết ra ngoài liền khiến cho bọn hắn kinh hãi rồi.
Chấn động vô hình kia xẹt qua bọn hắn, như mũi nhọn vô hình thiết cắt bọn hắn.
- Không Gian Kiếm đạo.
Kỷ Ninh mở mắt ra, vươn tay.
Xôn xao.
Chỉ thấy một thanh kiếm loáng thoáng như ẩn như hiện, lơ lửng ở trong lòng bàn tay của Kỷ Ninh, tản ra từng trận không gian chấn động.
Trước đó Kỷ Ninh cùng đám người con gái một đường hành tẩu tu hành ba mươi Hỗn Độn kỷ nguyên, Không Gian chi đạo cùng Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm đạo dung hợp cũng đã không sai biệt lắm, lần này ở đây quan sát không gian hành lang tỏa... Đối với không gian lại có chút ít cảm ngộ, dung hợp càng nhanh, tự nhiên làm liền một mạch dung hợp thành công, tạo thành Không Gian Kiếm đạo.
Không Gian Kiếm đạo... ở lục soát không gian vô cùng am hiểu, không gian ở trước mặt nó như đậu hũ đơn giản liền bị thiết cắt.
Đồng thời cũng am hiểu không gian phong tỏa, một kiếm trấn áp hư không.
Từ đó, luận một kiếm xé rách, xuyên qua khoảng cách không gian, như Hủy Diệt Chí Tôn, Ách Khổng Chí Tôn… ở trên không gian không đủ am hiểu, cũng không bằng Kỷ Ninh rồi.
Dù sao Không Gian chi đạo của Kỷ Ninh đã sớm đạt tới Chúa Tể cảnh, càng được Kiếm đạo hoàn toàn hấp thu, hình thành Không Gian Kiếm đạo.
- Tu luyện Không Gian Kiếm đạo, rõ ràng so với Lôi điện Kiếm đạo cùng Ngũ Hành Kiếm đạo khác hao phí thời gian lớn hơn nhiều.
Kỷ Ninh âm thầm lắc đầu.
- Càng về sau hao phí thời gian đều không ngừng tăng vọt, thời gian của ta quá ngắn.
Mỗi hấp thu một phần, Kỷ Ninh liền cảm giác nội tình bản thân lại hùng hậu một phần, cách thành công chi đỉnh lại tiếp cận một phần.
Kỷ Ninh cũng tin tưởng, thời gian đầy đủ, mình từng bước một đi xuống, là có hy vọng thành công đi đến đỉnh phong rất lớn.
Sau khi luyện thành Không Gian Kiếm đạo, lại đi qua gần năm mươi vạn năm.
Rút cuộc có một ngày, tạch tạch tạch... hành lang không gian một mực khó khăn chống cự bắt đầu rung động lắc lư, trên một ít hành lang xuất hiện khe hở.
Kỷ Ninh, Đan Tôn Giả, Thanh Ma đều lộ ra sắc mặt vui mừng.
- Ha ha, rút cuộc muốn phá vỡ.
Thanh Ma nhếch miệng cười nói.
- Ta còn tưởng rằng nó thật sự muốn ngạnh kháng một Hỗn Độn kỷ nguyên chứ.
- Có thể chèo chống lâu như vậy, rất không tồi rồi. Ta là thời khắc dùng Lĩnh Vực Kiếm Đạo Bản Nguyên trùng kích bọn chúng, bọn chúng cũng có thể kiên trì lâu như vậy. Nếu quả thật dùng man lực, mười kiếm hai mươi kiếm sợ cũng phá không vỡ, phải liều không sai biệt lắm một cái mạng mới có hi vọng a.
Kỷ Ninh cười, đồng thời nơi xa một ít hành lang rút cuộc bắt đầu đại quy mô vỡ vụn.
Vô số hành lang vỡ vụn.
Tuy những không gian hành lang tỏa kia cực kỳ phức tạp, coi như là Kỷ Ninh tu luyện thành Không Gian Kiếm đạo cũng khó có thể cởi bỏ, bất quá năng lượng tiêu hao hầu như không còn, bản thân nó liền sụp đổ rồi.
Rất nhanh tất cả không gian hành lang toàn bộ biến mất vô tung, chỉ còn lại có các không gian độc lập như đảo hoang nổi lơ lửng.
Dựa vào nhân quả liên hệ, Kỷ Ninh đã biết rõ Hủy Diệt Thần Đình chi chủ ở trong không gian nào.
- Xem một chút trong không gian khác có cái gì.
Kỷ Ninh cười, tâm niệm vừa động, vô số kiếm quang bao vây lấy mấy trăm không gian độc lập, bích chướng của từng không gian độc lập đều ở dưới kiếm quang rách nát, lộ ra tình huống thật bên trong.
Kỷ Ninh, Đan Tôn Giả, Thanh Ma đều nhìn về xa xa, cả đám đảo hoang giống như không gian độc lập, liếc mắt liền phát hiện trong hai không gian độc lập đúng là đồng bạn của Đan Tôn Giả, một cái là Hủy Diệt Thần Đình chi chủ con ngươi phiếm hồng sát khí ngập trời, cái khác là nữ tử áo bào xám.
Hủy Diệt Thần Đình chi chủ tràn ngập sát ý ngẩng đầu, nhìn không gian xa xa bên ngoài. Nữ tử áo bào xám cũng nhìn về phía đám người Kỷ Ninh.
- Hủy diệt!
Đan Tôn Giả quát lạnh một tiếng.