- Chủ nhân hắn, hắn...
Tô Vưu Cơ ngẩng đầu nhìn, trong mắt mơ hồ có nước mắt, mặt kích động đỏ lên.
Nàng là vì Kỷ Ninh kích động.
Nàng còn nhớ rõ lúc trước lần đầu gặp nhau, khi đó Kỷ Ninh cùng nàng đều là Tổ Thần Tổ Tiên, khi đó nàng vô cùng xinh đẹp, để cho nhiều tu luyện giả truy đuổi nàng, mong muốn cùng nàng trở thành đạo lữ, lúc nàng gặp được Kỷ Ninh, bởi vì lúc ấy Kỷ Ninh có thể vượt cấp địch nổi Thế Giới Cảnh, điều này làm cho nàng chủ động đi theo.
Từ nay về sau nàng đi theo Kỷ Ninh, nhìn Kỷ Ninh từng bước một phát triển, càng thêm chói mắt, trở thành đệ nhất Đạo Quân từ xưa đến nay.
Về sau Chúa Tể cũng đi theo, ngay cả Cầm Hỏa Thần cũng bị thu phục, chẳng qua là cuối cùng hợp đạo thất bại, nhìn chủ nhân nhà mình Chân Linh thời khắc chậm rãi tiêu tán, nàng rất đau lòng.
Mà khi chứng kiến một kiếm kinh diễm kia…
Cô Độc Bệ Hạ để cho các Chúa Tể cũng cung kính liền như vậy ngã xuống, Tô Vưu Cơ vốn là rung động, sau đó kích động vui sướng phát ra từ nội tâm, vì chủ nhân của mình mà vui sướng.
- Mặc dù hợp đạo thất bại, cũng sẽ tách ra tia sáng vô cùng chói mắt. Mặc dù tương lai chủ nhân chết đi, nhưng hào quang của chủ nhân, sẽ vĩnh viễn lưu truyền trong vô tận tuế nguyệt, trở thành truyền thuyết bất khả tư nghị nhất.
Tô Vưu Cơ ngẩng đầu nhìn, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.
- Thật mạnh, cái này, cái này làm sao làm được, như thế nào...
Thiên Nhất Đế Quân ngẩng đầu nhìn, thì thào nói.
- Cô Độc Bệ Hạ? Chỉ một kiếm?
Thanh Ma Chúa Tể khiếp sợ đến mặt bóp méo.
- Hỗn Độn Vũ Trụ mênh mông, ta phiêu bạt lâu như vậy, không có nghe nói chuyện như vậy... Chỉ sợ cũng chỉ có Chí Tôn cao cao tại thượng, còn có Tây Tư tộc Tôn chủ trong truyền thuyết mới có thể làm được.
Tu luyện giả có thể làm được trình độ này, chỉ có Chí Tôn.
Tuy Tây Tư tộc Tôn chủ yếu hơn Chí Tôn, nhưng lại tuyệt đối bao trùm ở trên Dị Vũ Trụ Chi Chủ, thực lực cao thâm mạt trắc, tốc độ của bọn hắn nhanh hơn Cầm Hỏa Thần, mặc dù Cầm Hỏa Thần là thân thể bất diệt, như trước sẽ bị chính diện áp chế! Ba gã Tôn chủ liên thủ càng có thể trực tiếp bắt giữ Cầm Hỏa Thần. Bắt giữ Hỗn Độn Nguyên Thú, ở trong tu luyện giả cũng chỉ có Chí Tôn mới có thể làm được.
Hiện tại...
Một Đạo Quân Hợp Đạo thất bại, thực lực vậy mà cũng đạt tới cấp độ đáng sợ như vậy?
Hắn đến cùng mạnh như thế nào? Là tương đương Tây Tư tộc Tôn chủ, hay càng mạnh hơn Tây Tư tộc Tôn chủ, tiếp cận Chí Tôn? Bọn hắn những Chúa Tể Đế Quân này căn bản không biết, bất quá đây đối với bọn hắn cũng không nhiều ý nghĩa lắm. Bởi vì Chúa Tể, Dị Vũ Trụ Chi Chủ như bọn họ, ở trước mặt Kỷ Ninh đều đồng dạng chẳng qua là một kiếm phải chết.
...
Kỷ Ninh thu bảo vật của Cô Độc Bệ Hạ, đưa tầm mắt nhìn qua chung quanh, cười nói:
- Đạt Phong lãnh chủ còn có Băng Phong quân đoàn đi theo ta. Về phần các Chúa Tể Đế Quân khác, Bắc Minh tạm thời liền không cách nào phụng bồi.
- Bắc Minh Đạo Quân khách khí.
Xa xa một ít Vĩnh Hằng Đế Quân bình thường được sủng ái mà lo sợ, cảm giác toàn thân nhẹ đi. Lúc bình thường bọn hắn ở trước mặt Chúa Tể cũng được cung kính, vị trước mắt này là tuyệt thế Đạo Quân, giết Cô Độc Bệ Hạ cũng vô cùng đơn giản, ngay cả Chúa Tể ở trước mặt hắn chỉ sợ cũng không dám há mồm thở dốc, vậy mà đối với bọn họ khách khí như thế.
- Bắc Minh Đạo Quân kiếm thuật như thế, quả thực mới nghe lần đầu.
- Lợi hại lợi hại, Tử Tinh Đạo Nhân ta chính thức mở rộng tầm mắt, phiêu bạt hơn một nghìn vạn Hỗn Độn kỷ nguyên, đi qua rất nhiều vực giới, nhưng chưa bao giờ rung động như thế. Hôm nay có thể thấy một màn như vậy, chính là chết cũng đáng giá.
- Bắc Minh Đạo Quân chúng ta không quấy rầy.
- Chúng ta đi trước một bước.
Những Đế Quân kia mỗi cái đều có chút kinh sợ, hiện tại bọn hắn đối mặt Bắc Minh Đạo Quân, cảm giác so với đối mặt Đạt Phong lãnh chủ, Cô Độc Bệ Hạ còn muốn khẩn trương hơn.
Kỷ Ninh mỉm cười, nhìn những Đế Quân kia cả đám rời đi.
Mang Nhai Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể, Minh Lan Chúa Tể, Thanh Thạch Đạo Nhân... cả đám bay tới, đám người Phong Vũ Chúa Tể còn có chút câu nệ, chỉ có Mang Nhai Chúa Tể cùng Kỷ Ninh quan hệ gần nhất, còn có thể thoải mái, trong đôi mắt già nua của hắn tràn đầy sợ hãi thán phục:
- Bắc Minh, chứng kiến một kiếm kia, ta đến bây giờ còn cảm thấy tâm hốt hoảng.
- Ta cũng không muốn rút kiếm.
Kỷ Ninh nói.
- Bất quá Cô Độc Bệ Hạ này có binh khí Tây Tư tộc hộ thể, không rút kiếm, ta giết không được hắn, rút kiếm vận dụng binh khí, vận dụng lực lượng, sẽ để cho Hồn Phách Chân Linh tăng tốc tán loạn.
- Ân.
Mang Nhai Chúa Tể gật đầu.
- Hôm nay ngươi có thể không động thủ, liền tận lực không động thủ, có được kiếm thuật như thế, thật sự là kinh diễm, chỉ tiếc nhìn không được mấy lần.
- Một mất một được, tâm bình tĩnh là được.
Kỷ Ninh cười nói.
- Bắc Minh?
Thanh Thạch Đạo Nhân cười nói.
- Ngươi nói phải rút kiếm mới có thể giết Cô Độc Bệ Hạ, vậy nếu như đối phó chúng ta, chẳng phải là nói không cần rút kiếm rồi hả?
Kỷ Ninh gật đầu:
- Không cần.
- Tuy không rút kiếm, nhưng nếu như đối phó chúng ta, vẫn phải tiêu hao chút ít lực lượng.
Kim Tự Đế Quân cười tủm tỉm nói.
- Cho nên Bắc Minh Đạo Quân sẽ không tùy tiện mở sát giới.
- Kim Tự, ta sẽ không tùy tiện mở sát giới, bất quá động thủ bình thường... Chỉ cần vận dụng đạo uy, liền đủ để giết địch rồi. Không cần tiêu hao một tia Thần lực Pháp lực của ta.
Kỷ Ninh nói, nếu như không cần binh khí, không cần Thần lực Pháp lực, thuần túy sử dụng Đạo uy, kỳ thật uy lực sẽ tương đối nhỏ.
Bất quá Kỷ Ninh là Vĩnh Hằng Chung Cực Kiếm Đạo, căn bản chính là Kiếm Đạo Bản Nguyên! Nó phóng thích Lĩnh Vực, vẻn vẹn bằng vào Lĩnh Vực, có lẽ không giết chết được Cô Độc Bệ Hạ, cũng không giết chết được Dị Vũ Trụ Chi Chủ có Dị Vũ Trụ Bản Nguyên che chở. Nhưng Chúa Tể bình thường là trực tiếp có thể giết chết.
Kỷ Ninh cũng không cần tiêu hao một tia lực lượng.
- Ngươi...
Kim Tự lập tức vẻ mặt đau khổ.
- Không thể cho chút mặt mũi sao?
- Hặc hặc, tốt rồi, không cùng các ngươi nhiều lời, ta đi cùng Đạt Phong, Băng Phong quân đoàn tâm sự.
Kỷ Ninh nói.