Kỷ Ninh ngẩn ngơ.
Dù Kỷ Ninh, Cửu Trần biết Phi Tuyết Thành Chủ có linh kiện vực giới phi chu không thì đã chẳng có cảm ứng thế này, nhưng hai người không dám tưởng gã sở hữu một chiếc vực giới phi chu. Thoạt trông nó bị hư hỏng nhưng vẫn còn dùng được, chiếc phi chu như vậy có giá trị không thể nào tưởng tượng.
Bạch Dung hộ vệ truyền âm:
- Chủ nhân, đó là vực giới phi chu, ta từng thấy rồi. Chủ nhân của ta cũng muốn có một chiếc nhưng mua không nổi. Một chiếc vực giới phi chu có thể đổi hai mươi khôi lỗi giống như ta.
Đùa, không cần Bạch Dung hộ vệ so sánh giá trị vực giới phi chu. Các Chúa Tể muốn từ vực giới này đến vực giới khác đều vô cùng khó khăn, nhưng vực giới phi chu khiến việc phiêu bạt giữa vực giới trở nên nhẹ nhàng đơn giản. Chúa Tể nào cũng đồng ý bỏ hết gia tài ra mua, có ba, năm Chúa Tể đồng ý hợp tác mua chung, nhưng sự thật là không có chỗ bán.
Dịch Ba Đế Quân có thể rộng rãi để một tòa Xích Ba Điện ở quê nhà, nhưng tuyệt đối không nỡ tặng một chiếc vực giới phi chu cho quê mình. Muốn tặng vực giới phi chu chắc chỉ có Chí Tôn mới rộng rãi thế được.
Mắt Kỷ Ninh đỏ ngầu:
- Phi Tuyết có vực giới phi chu? Phải có được, nhất định!
Kỷ Ninh chỉ định xóa sổ mối họa ma đầu này, nhưng giờ hắn vô cùng khát vọng muốn có vực giới phi chu.
Lửa đỏ thẫm trùng kích, vực giới phi chu lăn lộn ném bay đi nhưng nhanh chóng ổn định lại.
Hai Phi Tuyết Thành Chủ đứng thẳng.
Phi Tuyết Thành Chủ nhìn pháp thân bên cạnh:
- Không ngờ huyễn thuật của Bắc Minh Đạo Quân mạnh như vậy, pháp thân của ta cũng không ngăn được, qua một giây mới tỉnh táo lại. Bản tôn trong một khoảnh khắc cũng bị sa vào. Quá đáng sợ, Bắc Minh Đạo Quân tiến bộ quá đáng sợ.
Đôi mắt xanh thẳm của Phi Tuyết Thành Chủ lóe tia sáng lạnh:
- Phải giết hắn, nhanh chóng giết hắn!
Phi Tuyết Thành Chủ lại lắc đầu nói:
- Đáng tiếc kế hoạch lần này tan tành, hoàn toàn rối loạn.
Phi Tuyết Thành Chủ để pháp thân ở đó, bản tôn thì cưỡi vực giới phi chu trốn trong pháp bảo động thiên mang theo bên mình. Phi Tuyết Thành Chủ định lợi dụng pháp thân dụ Kỷ Ninh, còn bản tôn thì sẵn sàng hành động.
Ai ngờ Kỷ Ninh vừa lên liền dùng huyễn thuật, bị đánh lén làm bản tôn, pháp thân, nguyên thần thứ hai cùng trúng chiêu. Bình thường bản tôn trúng chiêu thì pháp thân chắc chắn không thoát khỏi, bởi vì pháp thân chống cự huyễn thuật yếu hơn bản tôn. Nếu pháp thân trúng chiêu chưa chắc bản tôn bị ảnh hưởng.
Pháp thân chống cự một giây mới tỉnh táo lại, Phi Tuyết Thành Chủ bản tôn rơi vào huyễn thuật lập tức tỉnh táo ngay. Nên khi Bạch Dung hộ vệ chộp pháp thân thì Phi Tuyết Thành Chủ ra tay liền.
Khi ấy Phi Tuyết Thành Chủ chỉ có một suy nghĩ:
- Tuyệt đối không thể đánh gần thân với Kỷ Ninh, đánh nhau với hắn bị trúng huyễn thuật tuy chỉ bình thường rồi tỉnh liền nhưng vẫn có thể bị tổn hại nặng, thậm chí mất mạng. Không đánh lại rồi, kích phát thôi!
Phi Tuyết Thành Chủ không dám chơi tâm kế với Kỷ Ninh nữa, gã sợ huyễn thuật của hắn nên chủ động kích phát cấm chế đó ngay.
Phi Tuyết Thành Chủ cho rằng cấm chế đó có uy năng rất lớn, dù cách mấy chục vạn dặm chắc có thể giết Kỷ Ninh.
Phi Tuyết Thành Chủ thu pháp thân, điều khiển vực giới phi chu, từ xa nhìn chăm chú phương hướng ban đầu:
- Đã chết chưa? Hắn chết rồi đi?
Đột nhiên!
Hai bóng người dán sát nền đất lửa với tốc độ siêu khủng khiếp truy sát tới, một thiếu niên cõng thần kiếm, một dị tộc lông trắng.
Phi Tuyết Thành Chủ kinh hoàng:
- Bắc Minh Đạo Quân! Hắn không chết?
Phi Tuyết Thành Chủ không nghĩ ra.
Gã dựa vào vực giới phi chu chống cự, nhưng tại sao Bắc Minh Đạo Quân không chết? Uy năng như thế dù là pháp bảo vĩnh hằng cực phẩm cũng sẽ vỡ nát trong tích tắc, Chúa Tể cũng sẽ chết.
Phi Tuyết Thành Chủ không rảnh nghĩ nhiều, vội vàng điều khiển vực giới phi chu hốt hoảng chạy trốn:
- Trốn!
Kỷ Ninh nhìn thấy vực giới phi chu lập tức truyền âm gầm lên:
- Phi Tuyết, đừng hòng trốn!
Phi Tuyết Thành Chủ đâu dám tiếp xúc với Kỷ Ninh, Tâm Lực huyễn thuật đã hù gã sợ rồi. Phi Tuyết Thành Chủ chỉ lo khống chế vực giới phi chu muốn thoát khỏi Kỷ Ninh.
- Đuổi theo!
Kỷ Ninh và Bạch Dung hộ vệ hóa thành hai luồng sáng dán sát nền đất lửa chạy nhanh đuổi theo, nhưng chiếc vực giới phi chu cách càng lúc càng xa.
Kỷ Ninh hóa thành luồng sáng mờ ảo nhìn phía xa, biến sắc mặt nói:
- Quá nhanh, tốc độ bay của vực giới phi chu mau hơn hai chúng ta rất nhiều!
Bạch Dung hộ vệ an ủi:
- Chủ nhân yên tâm, trong đường hầm có cấm chế, nếu quan sát cẩn thận có lẽ sẽ tránh khỏi một số cấm chế nguy hiểm. Nhưng nó bay điên cuồng như vậy trong khoảnh khắc vượt ức dặm thì không kịp xem xét, chắc chắn sẽ đụng phải một ít cấm chế, khi những cấm chế này kích phát dù không giết được Phi Tuyết Thành Chủ cũng làm tốc độ bị giảm mạnh.
Kỷ Ninh gật đầu.
Nơi nguy hiểm như vậy thì nên hết sức thận trọng, Kỷ Ninh mang theo hộ vệ dán sát mặt đất nên mới dám chạy nhanh như bay.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
- Chắc Phi Tuyết Thành Chủ ỷ vào vực giới phi chu mới dám điên cuồng như vậy.
Bùm!
Đột nhiên phía trước bùng nổ uy năng hùng hồn, Kỷ Ninh nhìn qua. Đằng trước khoảng vạn dặm rơi vào sóng gợn không gian, trong sóng không gian khuếch tán hiện ra các vầng sáng hình tròn. Nhiều vòng sáng tròn chấn động rít gào cắt trong phạm vi không gian dao động. Mỗi vòng tròn phát sáng như cái cưa, sắc bén không gì sánh được vù vù cắt.
Khu vực vạn dặm đó như rơi vào đất chết.
Phi Tuyết Thành Chủ chạy trốn phía xa luôn chú ý mặt sau, gã mừng hú hồn:
- Hay! Chết đi chết đi! Ta có vực giới phi chu mới dám lao đi nhanh, Bắc Minh Đạo Quân và khôi lỗi của hắn cũng dám tùy ý truy kích? Lần này đụng phải cấm chế rồi, đáng tiếc chỉ có khôi lỗi rơi vào cấm chế, nếu Bắc Minh Đạo Quân cũng bị dính đòn thì hay.
Đối mặt một đống vòng tròn sáng cắt chém, Bạch Dung hộ vệ ngửa đầu rống to:
- Grào!
Hai nắm đấm giơ cao, toàn thân Bạch Dung hộ vệ bùng nổ uy năng. Hai nắm đấm đập mạnh xuống đất.
Bùm!
Không gian gợn sóng lăn tăn bị một kích cuồng mãnh chấn động tán loạn, những vòng tròn sáng cũng tan biến.
Phi Tuyết Thành Chủ đang chạy trốn khó thể chấp nhận:
- Cái gì? Khôi lỗi của hắn mạnh vậy sao?
***
Bạch Dung đi trước mở đường, Kỷ Ninh theo sau.
Thân thể Bạch Dung chí cương chí nhu, chỉ bàn về cơ thể thì Chúa Tể cũng phải hâm mộ. Năng lực sinh tồn của Bạch Dung quá mạnh, lúc trước chủ nhân Tây Tư tộc đã chết mà nó vẫn sống khỏe mạnh. Các mặt uy năng, công kích có lẽ Bạch Dung không bằng sinh vật hình người màu đen, nhưng về mặt dẻo dai thì mạnh hơn một bậc, nên mới được gọi là khôi lỗi hộ vệ.