Mà bí thuật Duy Nhất Bản Tôn, có thể làm tất cả phân thân dung hợp hội tụ nhất thể, cái hội tụ này thành tựu là bản tôn, một khi hội tụ, sẽ không thể phân ra!
So với Đào Ngô Thập Bát Thần Ma tầng thứ ba, có một nhược điểm, là không có cách nào lại tách ra. Thế nhưng mà bí thuật Duy Nhất Bản Tôn này không cần bất luận ngoại vật gì cũng có thể thi triển.
- Đối với ngươi hữu dụng a.
Kim Giáp nữ tướng cười nói, tương lai nàng sẽ đi theo Kỷ Ninh, tự nhiên bản năng thân cận với Kỷ Ninh.
- Ân.
Kỷ Ninh gật đầu.
Phân thân dung hợp liền không cách nào tách ra?
Không cần tách ra!
Thực lực có thể tăng vọt là đủ rồi! Rất nhiều phân thân dung hợp làm một, thần hồn, pháp lực, thần lực, Tâm lực, thần thể tất cả đều có thể quá độ. Nếu như nói trước kia Kim Đan tầng thứ hai chỉ là nửa bước Đạo Tổ, sau khi hội tụ hóa thành bản tôn, chỉ sợ sẽ là Đạo Tổ chính thức rồi.
Cái này đâu chỉ hữu dụng.
Quả thực là mưa đúng lúc!
...
Ở trong không gian độc lập thời gian rất bình tĩnh, một phân thân của Kỷ Ninh chuyên tâm đi luyện hóa thần kiếm, mà đổi thành một phân thân thì mỗi ngày tìm hiểu 98 môn kiếm thuật trên bia đá. Trong thẻ tre ghi lại kiếm thuật, chỉ là bộ dáng. Mà trên bia đá Bắc Hưu Thế Giới Thần tự mình lưu lại, lại có ý cảnh đập vào mặt, tìm hiểu hiệu quả tốt hơn gấp mười gấp trăm lần.
Mỗi năm đi qua, mười năm, trăm năm...
Tu vi kiếm thuật của Kỷ Ninh lặng yên không một tiếng động tăng lên, một vị Thế Giới Thần cường đại chuyên môn lưu lại kiếm thuật, đối với Kỷ Ninh đã luyện Ngũ Bảo Kiếm Thuật tới đại thành mà nói, là hoàn toàn có thể tìm hiểu. Tuy cưỡng ép tìm hiểu sẽ chịu không được, nhưng có thể tham ngộ từng bộ phận. Theo thời gian trôi qua, tìm hiểu có thể càng ngày càng nhiều.
Đây cũng là chỗ dựa để tương lai Kỷ Ninh có thể tung hoành Tam Giới.
Trong Tam Giới.
Đát! Đát! Đát!
Tiếng vó ngựa dày đặc vang lên, chỉ thấy một quân đoàn đang dọc theo đại đạo nhanh chóng chạy vội, trên tuấn mã cao lớn đều ngồi kỵ sĩ bận giáp khải màu đen, mỗi người hai con ngươi lạnh như băng, phảng phất như từ trong đống xác chết đi ra. Phía trước của quân đoàn đang có một thành lũy hùng vĩ.
Trên tường thành, binh lính trông coi đang ngủ gật, dù sao bọn hắn an nhàn quá lâu, dùng thực lực cùng với lực ảnh hưởng của Thiên Tốn Bảo bọn hắn, ai dám xâm phạm?
- Ân?
Móng ngựa chấn động dày đặc truyền tới, khiến cho một binh sĩ trông coi cẩn thận nhìn lại xa xa, ở dưới ánh đuốc chiếu rọi, ẩn ẩn có thể chứng kiến xa xa áo giáp phản quang.
- Không tốt.
Binh sĩ này kinh hãi, lại cẩn thận phân biệt, thô sơ giản lược có thể đoán ra ít nhất mấy trăm thiết kỵ, sợ tới mức sắc mặt hắn trắng bệch, lập tức cầm kèn, cố lấy quai hàm thổi lên.
- Ô ô ô...
Tiếng kèn trầm thấp lập tức truyền khắp toàn bộ thành trì, thành trì lập tức bạo động, rất nhiều rất nhiều giáp sĩ vọt ra, còn có rất nhiều nữ quyến hài tử đều thức tỉnh, rất nhanh trên tường thành có đại lượng giáp sĩ xuất hiện, mỗi người thần sắc nghiêm túc và trang trọng, mang theo sát khí, hiển nhiên đều là thế hệ bái kiến huyết tinh.
- Vậy mà vận dụng kèn? Thiên Tốn Bảo chúng ta đã rất lâu không có dùng kèn rồi.
Một lão giả râu bạc mặc áo bào xám, ở dưới cả đám túm tụm đi lên tường thành.
Thiên Tốn Bảo đối với cảnh giới nguy hiểm phân thành ba cấp bậc, thổi kèn là cấp bậc cao nhất!
- Dám trêu Thiên Tốn Bảo ta, hừ.
Bên cạnh, một nam tử khôi ngô trên mặt có vết sẹo cười lạnh.
- Cũng muốn nhìn một chút, là ai to gan như vậy.
- Đi, Ngũ ca, đi nhìn một chút.
Một đám nam tử vây quanh lão giả râu bạc đi lên tường thành, xa xa nhìn ra ngoài, vừa xem xét, sắc mặt mỗi người liền thay đổi. Giờ phút này xa xa thiết kỵ đã gần rất nhiều, thậm chí thiết kỵ lao nhanh ở phía trước nhất đã bắt đầu dừng lại, cách tường thành đại khái trăm trượng mà thôi, bọn hắn có thể rõ ràng nhìn thấy bộ dáng của trọng kỵ.
- Huyền Băng kỵ?
Lão giả râu bạc híp mắt, thấp giọng tự nói.
- Sao Huyền Băng kỵ sẽ đến nơi này?
- Là Huyền Băng kỵ.
- Huyền Băng kỵ có tất cả ba vạn, lần này tới không sai biệt lắm có 3000, ít nhất là một thống lĩnh mới có tư cách mang nhiều Huyền Băng kỵ như vậy.
- Phụ thân, làm sao bây giờ?
Chung quanh một đám nam nhân đều nhìn lão giả râu bạc, lão giả này là Thiên Tốn Bảo bảo chủ.
Lão giả râu bạc nhíu mày thấp giọng nói:
- Thiên Tốn Bảo ta dốc hết toàn lực có lẽ cũng có thể đánh tan nhóm Huyền Băng kỵ này, thế nhưng mà tử thương chắc chắn vô cùng thảm trọng, hơn nữa còn chọc giận vị tồn tại sáng tạo ra Huyền Băng kỵ kia...
- Phụ thân, chúng ta...
- Chỉ có thể nghĩ biện pháp để cho bọn hắn chủ động lui.
...
Ầm ầm... 3000 kỵ sĩ bắt đầu hội tụ ở trước Thiên Tốn Bảo, rất nhanh, tất cả kỵ sĩ đều dừng lại, cầm đầu đúng là Thống Lĩnh ăn mặc giáp khải màu bạc, kỵ sĩ ngân giáp này mang theo mũ bảo hiểm, mặt nạ bảo hộ, chỉ có một đôi con ngươi nhìn lão giả râu bạc trên tường thành, lạnh nhạt nói:
- Ly Thiên Tốn, tử kỳ của ngươi đã đến.
- Tử kỳ?
Sắc mặt của mọi người Thiên Tốn Bảo đều khó coi, đối phương mới mở miệng, hiển nhiên sự tình lần này không có dễ chấm dứt như vậy.
- Vị Thống Lĩnh này, không biết ta ở đâu đắc tội Thống Lĩnh ngươi?
Lão giả râu bạc cười ha ha nói, thanh âm quanh quẩn ở trong thiên địa, dù sao cũng là Tiên Thiên viên mãn.
- Đại đồ nhi của nghĩa huynh ta Thông Hiểu Tiên Nhân đang ở trong thành, ta xem, các ngươi vẫn là thối lui đi, quấy rầy Thông Hiểu Tiên Nhân, tội của các ngươi có thể to lắm.
- Thông Hiểu Tiên Nhân? Ngươi nói đang ở đây?
Ngân giáp kỵ sĩ lãnh đạm nói.
Lúc này lão giả râu bạc cao giọng nói:
- Thông Hiểu Tiên Nhân!
- Thúc thúc xưng hô ta Thông Hiểu là được, không cần hô cái gì Tiên Nhân.
Trong thành có một đạo lưu quang bay ra, đúng là một nam tử áo bào xanh đứng trên phi kiếm, hàn phong thổi tới, gợi lên góc áo của nam tử này... Hắn đứng trên phi kiếm, phi hành ở trên không, trong lúc nhất thời để cho một phương Thiên Tốn Bảo mỗi người hưng phấn không thôi.
- Huyền Băng kỵ.
Nam tử áo bào xanh quan sát phía dưới, lạnh nhạt nói.
- Thông Thiên Cung ta cùng Huyền Băng kỵ ngươi, cũng không có thù hận nhiều lắm, ta xem, các ngươi vẫn là thối lui đi.
- Lại thực có ở đây...
Ngân giáp kỵ sĩ trầm giọng nói.