******
Trong Tiên Phủ.
Tiên Phủ tự thành không gian, rất lớn, đại sảnh luyện kiếm của Kỷ Ninh liền có phạm vi vài dặm, trong cung điện có từng khỏa minh châu khảm nạm, tụ tập lực lượng thiên địa để minh châu vô cùng chói mắt, để trong cung điện xa hoa.
Mà Kỷ Ninh thì cầm trong tay một thanh kiếm, đang thi triển lấy kiếm pháp.
Vù vù vù...
Kiếm quang mờ ảo, gào thét bất định.
Kiếm pháp có thể đạt tới tốc độ ánh sáng, những kiếm quang hiện ra kia kỳ thật chỉ là một ít tàn vết, kiếm thân đã sớm không ở vị trí của kiếm quang.
Tuy giờ phút này thực lực của Kỷ Ninh kinh người, kiếm pháp cũng làm cho người ta vô cùng sợ hãi, thế nhưng uy năng lại vô cùng thu liễm, kiếm quang của Kỷ Ninh xẹt qua bầu rượu ở trên bàn, vẻn vẹn chỉ cách một tấc, thế nhưng bình rượu lại động cũng không có động, kỳ thật mặc dù là phàm nhân Hậu Thiên bình thường, kiếm pháp lợi hại chút ít, một kiếm ra, kiếm phong gào thét cũng có thể để bầu rượu lăn xuống.
Nhưng Kỷ Ninh kiếm, uy năng lại thu liễm đến như thế!
Cần biết rất nhiều Địa Tiên Tán Tiên, thậm chí Thiên Tiên, một kiếm ra, Thiên Địa uy năng bắn ra, động tĩnh rất lớn.
Coi như là Thiên Thần Chân Tiên, muốn làm đến có được uy năng hủy thiên diệt địa, lại thu liễm không thương hại đến hoa hoa thảo thảo cách một tấc, là cực nhỏ cực nhỏ!
Kỷ Ninh lại làm được! Có thể thấy được kiếm pháp của hắn đã đến trình độ có thể xưng tụng đại tông sư ở trong Tam Giới.
- Hô...
Kiếm quang gào thét, có ý tuyệt vọng đập vào mặt, Kỷ Ninh thi triển đúng là Ảm Nhiên kiếm pháp.
Luận tuyệt vọng...
Lúc tuyệt vọng nhất, là Dư Vi sư tỷ bóp nát Thần Nông dược, về sau tự sát hồn phi phách tán! Bởi vì ở trước lúc sư tỷ bóp nát Thần Nông dược... Kỷ Ninh còn lòng tràn đầy vui mừng, tràn đầy hy vọng, ý chí chiến đấu. Nhưng nạn lại đột nhiên hàng lâm, lúc ấy Dư Vi làm hết thảy, đặc biệt là cuối cùng tự sát, lại để cho Kỷ Ninh bối rối.
Cha mẹ rời đi, Dư Vi lại đi, một khắc này đích thật là một khắc tâm tình của Kỷ Ninh tuyệt vọng nhất.
Luận ảm đạm đau đớn...
Là mình tự tay đưa Dư Vi sư tỷ vào Địa Ngục vô tận kia, một khắc này, là một khắc Kỷ Ninh thống khổ nhất.
...
Tâm tình của Kỷ Ninh phức tạp, chỉ là quan sát liền học hơn phân nửa, giờ phút này thi triển ra, rất nhiều quan ải càng không ngừng đột phá, kiếm pháp ảo diệu không ngừng xông lên đầu.
Tại xông Vạn Nhận lộ sau đệ Cửu Thiên.
- Ảm đạm, tuy tuyệt vọng, vẫn còn không tới tuyệt vọng cực trí.
Kỷ Ninh đứng ở đại sảnh cung điện trong nhẹ giọng tự nói, Tâm Lực đạt tới tầng thứ tư, tuy lúc thi triển kiếm pháp đắm chìm ở trong ý cảnh ảm đạm, thế nhưng kiếm pháp dừng lại, Kỷ Ninh liền khôi phục bình thường, hắn không có khả năng bị một bộ kiếm pháp thao túng, đương nhiên nếu như người tâm tình không đủ, tu luyện ý cảnh như thế quá mức mãnh liệt, có khả năng nhập ma.
- Ảm Nhiên ý cảnh...
- Kiếm pháp rất hoàn mỹ, nhưng luận ảo diệu, lại vẫn không bằng Ngũ Bảo Kiếm Thuật, nhưng bởi vì trong đó có ý cảnh ảm đạm, khiến cho kiếm pháp này phảng phất như có hồn, cùng kiếm pháp uyển chuyển kết hợp, hết thảy vô cùng tự nhiên.
Kỷ Ninh rất nhanh liền làm ra đánh giá.
Ngũ Bảo Kiếm Thuật là vượt qua Thiên Đạo cực hạn, trong đó luận một ít bí quyết, tự nhiên muốn lợi hại hơn.
Tuy thiên phú kiếm đạo của Kỷ Ninh cao, nhưng chính bởi vì có đại quyết tâm liều lĩnh đi tu luyện Ngũ Bảo Kiếm Thuật, có Ngũ Bảo Kiếm Thuật làm căn cơ, mới có thể để kiếm tốc đạt tới tốc độ ánh sáng như thế. Minh Nguyệt kiếm thuật của Kỷ Ninh cũng không có ý cảnh quá cường liệt, nhưng vẫn có thể lợi hại như thế, điều này hiển nhiên chính là trên rất nhiều pháp môn bí quyết vượt qua Ảm Nhiên Kiếm Pháp rồi.
Nhưng Ảm Nhiên Kiếm Pháp cũng có chỗ lợi hại.
Ý cảnh, tựa như hồn phách.
Có thể để kiếm pháp tựa như nhất thể, thậm chí từng chiêu đều có thể phụ trợ, sinh ra hiệu quả thần kỳ. Ví dụ như rõ ràng luận kỹ xảo không bằng kiếm thuật của Kỷ Ninh, nhưng Ảm Nhiên kiếm pháp vẫn có thể đạt tới tốc độ ánh sáng! Thậm chí càng hoàn mỹ!
Mà ý cảnh...
Nếu lại tiếp tục mãnh liệt, ý cảnh của kiếm pháp không ngừng đề thăng, hoàn toàn có hi vọng có được cái thần chính thức. Phàm nhân có tinh, khí, thần, kiếm pháp này chỉ có hàm ý cũng không có gì, bản thân kiếm pháp có thần mới là cấp độ mới, đó cũng là Kiếm lực tầng thứ năm, đến lúc đó không ra kiếm, liền có thể để cho nội tâm đối thủ tuyệt vọng thậm chí nhượng bộ lui binh.
Đương nhiên Kiếm lực tầng thứ năm quá khó khăn.
Phóng nhãn Tam Giới hai đại trận doanh, đạt tới Kiếm lực tầng thứ năm có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Ảm Nhiên kiếm, ta đã luyện thành.
Kỷ Ninh nhẹ giọng tự nói.
- Nếu như hiện tại đi xông Vạn Nhận lộ, tin tưởng ta có thể đánh bại Trấn Thủ giả thứ chín. Thế nhưng mà Trấn Thủ giả thứ mười thì sao? Chỉ sợ còn chưa đủ!
- Ân...
- Biện pháp tốt nhất, là để Ảm Nhiên kiếm thuật, Minh Nguyệt kiếm thuật có thể kết hợp lại, để Minh Nguyệt kiếm thuật cũng xuất hiện ý cảnh.
Kỷ Ninh suy tư.
Minh Nguyệt kiếm thuật, hấp thu chính là tinh hoa của Ngũ Bảo Kiếm Thuật, mặc dù không có ý cảnh, nhưng cùng Ảm Nhiên kiếm là một tầng thứ.
Một khi nhiều hơn ý cảnh ở trong đó, có thể quá độ lên một tầng nữa.
- Đến lúc đó đánh bại Trấn Thủ giả thứ chín dễ dàng, Trấn Thủ giả thứ mười... Cũng có một ít hy vọng.
Kỷ Ninh nhẹ nhàng gật đầu.
- Vậy hoàn thiện Minh Nguyệt kiếm thuật a.
...
Minh Nguyệt kiếm thuật, vốn là Kỷ Ninh sáng tạo hoàn thiện, hiện tại Ảm Nhiên kiếm pháp đã đại thành, hấp thu ý cảnh của Ảm Nhiên Kiếm Pháp dung nhập Minh Nguyệt kiếm thuật, tuy khó, nhưng vẫn có thể làm được.
Nếu như Minh Nguyệt kiếm thuật là kiếm thuật người khác sáng chế, thì ngay cả Kỷ Ninh cũng không có cách nào.
Có tự nghĩ ra hay không, khác nhau là cực kỳ lớn.
- Lòng ta ảm đạm.
- Trong kiếm tồn ý.
- Tất cả đều một lòng.
Kỷ Ninh có Ảm Nhiên Kiếm Pháp làm căn cơ, minh bạch ảo diệu, không ngừng hoàn thiện dung nhập, mặc dù gặp được chút ít vấn đề, hao phí chút thời gian cũng có thể đột phá quan ải.
Sau khi bế quan một năm lẻ ba tháng, Kỷ Ninh rốt cục đi ra Tiên Phủ.
Một năm lẻ ba tháng nay, hơn hai trăm tên Thiên Thần cũng thường xuyên nhìn qua Tiên Phủ của Kỷ Ninh, nhưng Kỷ Ninh một mực bế quan không ra, bọn hắn cũng không dám đi quấy rầy, nhưng mỗi ngày đều có Thiên Thần chú ý, bởi vì đối với bọn họ mà nói, Kỷ Ninh chính là hy vọng duy nhất của bọn họ.