Luyện Ngục Thần nói xong rồi lập tức vung tay lên.
Sưu Sưu.
Lập tức khu vực của Băng Tâm Tủy xuất hiện gợn sóng, dường như cấm chế đã được triệt hồi. Bên trên lập tức hiện ra một đám Băng Tâm Linh Diệp đang chập chờn, liếc mắt nhìn qua. Khu vực Băng Tâm Tủy trong phương viên vài dặm sợ rằng cũng có hơn vạn gốc Băng Tâm Linh Diệp đang sinh trưởng.
- Nhiều như vậy sao?
Kỷ Ninh giật mình.
- Nhiều? Nếu như một tên Thiên Thần muốn mười hai gốc, như vậy hơn một ngàn tên Thiên Thần chẳng phải sẽ hơn vạn gốc hay sao?
Luyện Ngục Thần khẽ nói:
- Bảo vật này đương nhiên phải tiết kiệm một chút, ta cũng là bởi vì thấy ngươi một mạch xông đến nơi này cho nên mới nguyện ý cho ngươi mười hai gốc. Mười hai gốc Băng Tâm Linh Diệp không có vấn đề gì. Thế nhưng Băng Tâm Tủy... Đó chính là căn cơ, đừng suy nghĩ nữa.
Kỷ Ninh đã hiểu ra, hơn vạn gốc Băng Tâm Linh Diệp ở trước mắt là do Băng Tâm Tủy kia sinh trưởng ra. Cho nên muốn lấy được Băng Tâm Tủy khó khăn như thế nào cơ chứ.
- Kỳ thật...
Kỷ Ninh nói:
- Kỳ thật ta chỉ là cần một chút Băng Tâm Tủy, ví dụ như Băng Tâm Tủy phạm vi tầm hơn mười trượng là được?
- Tầm hơn mười trượng?
Luyện Ngục Thần trừng mắt, nói:
- Còn nói một chút?
Thấy vậy trong lòng Kỷ Ninh lập tức vui vẻ, nhìn khẩu khí của Luyện Ngục Thần này, hiển nhiên là có chỗ trống để thương lượng a.
- Nơi này có Băng Tâm Tủy phạm vi vài dặm, loại chỉ vẻn vẹn tầm hơn mười trượng lại có rất ít.
Kỷ Ninh nói. Thấy ánh mắt vẻ mặt của Luyện Ngục Thần, Kỷ Ninh biết rõ rất không có khả năng, cho nên hắn lại nói tiếp:
- Như vậy thì phạm vi mười trượng đi!
- Ngươi biết Băng Tâm Tủy này sâu bao nhiêu không?
Luyện Ngục Thần hỏi lại:
- Sâu gần ba mươi trượng, ngươi muốn phạm vi mười trượng, sâu ba mươi trượng hay sao? Chuyện này căn bản không có khả năng.
- Phương viên ba trượng, sâu ba trượng.
Kỷ Ninh nói:
- Ta chỉ muốn một chút như vậy...
Luyện Ngục Thần nhíu mày.
- Nhiều Băng Tâm Tủy như vậy, cộng thêm một gốc Băng Tâm Linh Diệp.
Kỷ Ninh nhìn Luyện Ngục Thần, nói:
- Những bảo vật khác ta cũng không muốn, trước đó ngươi cho ta chọn ba kiện. Thế nhưng ta chỉ muốn Băng Tâm Tủy phạm vi ba trượng cùng với sâu ba trượng. Lại thêm một gốc Băng Tâm Linh Diệp.
- Ba trượng...
Luyện Ngục Thần nhìn Kỷ Ninh, do dự mọt lúc lâu.
Kỷ Ninh thì nhìn hắn.
- Được rồi.
Luyện Ngục Thần gật đầu, nói:
- Nể mặt ngươi một mạch xông đến chỗ này, ba trượng còn không ảnh hưởng được tới căn cơ. Trước đó ngươi được phép chọn ba loại bảo vật, hiện tại chỉ có thể là một gốc Băng Tâm Linh Diệp cùng với những Băng Tâm Tủy này mà thôi.
- Được.
Kỷ Ninh đại hỉ.
- Có bảo vật thu hay không?
Luyện Ngục Thần nhìn về phía Kỷ Ninh, Kỷ Ninh lập tức lấy ra một hồ lô màu xanh ngọc. Luyện Ngục Thần gật gật đầu rồi lập tức vung tay lên, giống như có một bàn tay vô hình đào ra một cái hố ở khu vực Băng Tâm Tủy. Hố này ước chừng dài ba trượng sâu hố ba trượng, những Băng Tâm Tủy trong cái hố này trực tiếp trôi nổi bay về phía Kỷ Ninh.
- Thu.
Tâm ý của Kỷ Ninh khẽ động, lập tức những Băng Tâm Tủy kia nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó bay vào bên trong hồ lô màu xanh ngọc.
Đậy cái nắp lại, tiếp đó khẽ vươn tay thu một gốc Băng Tâm Linh Diệp đang bay đến trước mặt, lúc này Kỷ Ninh mới nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng cũng đã công thành a, những bảo vật khác quả thực Kỷ Ninh cũng không có động tâm. Hắn không phải là người biết luyện khí, cũng không biết luyện chế đan dược, các loại thủ đoạn khác cũng không hiểu. Thứ hắn cần chính là bảo vật và pháp môn gia tăng thực lực mà thôi.
- Lần này thật sự là thua lỗ thua lỗ, Thiên Thần bình thường, tùy tiện một gốc Băng Tâm Linh Diệp và ba loại bảo vật là có thể đuổi đi được rồi.
Luyện Ngục Thần nói thầm:
- Không ngờ hắn lại biết rõ Giác Minh kia đạt được mười hai gốc, Giác Minh này thật là một tai họa a.
- Đi nhanh lên, đi nhanh lên.
Luyện Ngục Thần trừng mắt nhìn Kỷ Ninh:
- Còn muốn ta tiễn ngươi hay sao?
Kỷ Ninh cười cười, lập tức rời đi.
...
Hắn mang những thứ có được vào bên trong Tiên Phủ.
Một phân thân bản tôn khác của Kỷ Ninh đang ở một tĩnh thân ở trong Tiên Phủ.
- Băng Tâm Tủy đã tới tay.
Kỷ Ninh cầm hồ lô màu xanh ngọc, vẻ mặt vui mừng không thôi:
- May mà Luyện Ngục Thần này còn dễ nói chuyện, cũng không phải quá cứng nhắc, bằng không mà nói, sẽ rất phiền toái a.
Kỳ thật biết rõ Giác Minh Phật Tổ năm đó thu được mười hai gốc Băng Tâm Linh Diệp, mà vừa mới ban đầu Luyện Ngục Thần chỉ cho hắn một gốc. Khi đó Kỷ Ninh đã ý thức được... Nhất định Luyện Ngục Thần đã động tay động chân, bởi vì mỗi một vị Thiên Thần tiến vào Vạn Sơn đảo, tuyệt đối không có khả năng cho có một gốc Băng Tâm Linh Diệp. Có lẽ Luyện Ngục Thần cần phải có quyền lực nhất định a.
Có lẽ hắn không thể cho Thiên Thần quá nhiều, thế nhưng lại có thể cho một chút.
Kỷ Ninh cố gắng thử, cuối cùng cũng đã thu nó tới tay.
- Dài rộng ba trượng, trượng sâu ba, Băng Tâm Tủy này so với nước còn nhẹ hơn một chút.
Kỷ Ninh nói thầm:
- Nhiều Băng Tâm Tủy như vậy, ước chừng cũng có sáu mươi vạn cân.
Băng Tâm Tủy có thể trôi lơ lửng ở trên nước, bất quá nhiều như vậy cũng đã đủ rồi.
- Ba mươi sáu phân thân của ta, cần tổng cộng ba mươi sáu vạn cân là đủ rồi.
Đạt được bảo vật, Kỷ Ninh cũng không do dự, lúc này hắn lại lấy ra một cái hồng lô màu đỏ. Ở trong hồ lô màu đỏ chính là Cửu Diễm Tương, lần này tới Nguyệt Hạ đàm, Kỷ Ninh đã mang theo mười vạn cân Cửu Diễm Tương tới đây.
- Bắt đầu a.
Kỷ Ninh mở nút của hồ lô màu đỏ, hồ lô màu xanh ra, đặt ở trên mặt đất xa xa. Sau đó lập tức lặng lẽ khoanh chân mà ngồi.
Sưu.
Chỉ thấy Kỷ Ninh lăng không trôi lơ lửng trên không trung, chỉ cách mặt đất ước chừng mười trượng, pháp lực Chân Tiên ở trong cơ thể cuộn trào, dần dần tạo thành trận đồ pháp lực cực lớn ở phía dưới Kỷ Ninh, theo pháp lực cuộn trào, trận đồ dần dần có kim quang nổi lên. Kim quang của trận đồ tạo thành hình tròn, phạm vi gần trăm trượng, giống như là một màn quang mang cực lớn vậy.
Có một lượng lớn phù văn lưu động, pháp lực rót vào, huyền diệu vô cùng.
Phí nửa canh giờ thì Kỷ Ninh mới hoàn toàn ngưng kết thành công.
- Hỏa trận đồ đã được ngưng kết thành hình.