Dương Thái Nhi không hề lập tức trở về Yến Kinh mà nán lại ở Giang Hải rất lâu.
Cô ta muốn nhìn xem nơi Mạc Phong đã lớn lên, đi qua những con phố anh từng đi, trường mà anh từng học.
Cô ta yêu tuổi trẻ ngông cuồng phóng khoáng của anh, yêu cả dáng vẻ nghèo túng chật vật của anh. Nếu năm xưa cô ta dũng cảm hơn một chút nữa, có lẽ người ở bên cạnh anh bây giờ chính là cô ta.
Nhưng bây giờ mọi thứ không thể quay lại được nữa, nhà họ Dương và nhà họ Tưởng cùng nằm trong tám gia tộc lớn ở Yến Kinh.
Bây giờ thế cục biến động, hai nhà chỉ còn cách bắt tay với nhau mới có thể ổn định được tình hình. Thứ có thể khiến hai hà hợp tác khăng khít với nhau chỉ có thể là trở thành thông gia với nhau mà thôi.
Đây cũng là số mệnh của những người sinh ra trong gia đình quan chức quyền quý. Các cô đã được sinh ra ở vạch đích, trông thì có vẻ hào nhoáng khiến bao người ngưỡng mộ, nhưng đến cuối cùng, các cô chỉ là một vật hy sinh cho lợi ích của gia tộc mà thôi.
Chẳng bao lâu nữa cô ta phải kết hôn rồi, phải cưới một người cô ta cực kỳ ghét. Nhưng cách đây không lâu, cô ta nghe được tin Mạc Phong đã về nước, hy vọng lại nhen nhóm lên trong lòng cô ta.
Nếu anh bằng lòng đưa Dương Thái Nhi rời khỏi nơi đây, cô ta cũng bằng lòng rũ bỏ mọi danh lợi, có lẽ quyết định của Mạc Phong nằm trong dự liệu của cô ta nhưng vẫn khiến cô ta bất ngờ.
Một giọt lệ tinh khiết dần dần trào ra nơi khóe mắt của Dương Thái Nhi, rơi vào lòng bàn tay của cô ta.
Cốc cốc cốc..
Lúc này, tiếng gõ cửa chợt vang lên. “Ai đấy?”, một vệ sĩ trong phòng khẽ hỏi.
Vì thân phận của Dương Thái Nhi đặc biệt nên ông cụ Dương đã phải vệ sĩ theo bên mình nhiều năm đến bảo vệ cô ta mọi lúc mọi nơi.
Dù có ngủ thì Dương Thái Nhi cũng ngủ ở phòng ngủ chính, vệ sĩ đều ngủ ở phòng phụ, tránh nửa đêm có kẻ đột nhập vào. “Tôi là nhân viên buồng phòng của khách sạn, cấp trêи bảo tôi đến thay mới tất cả chăn gối và ga giường!”, giọng một người phụ nữ đứng tuổi truyền vào.
Hai vệ sĩ kia nhìn nhau một cái rồi nhìn ra ngoài qua khe cửa. Đúng là một người phụ nữ tầm bốn năm mươi tuổi, hơn nữa còn hơi gù, chân cũng không còn nhanh nhẹn cho låm.
Dương Thái Nhi khẽ quay đầu lau dòng nước mắt, nhẹ giọng nói: “Để bà ta vào đi!” “Rõ!”
Cửa mở ra, người phụ nữ trung niên kia cầm một bộ chăn ga gối đi vào.
Vừa vào phòng, người đàn bà này đã nhìn quanh bốn phía: “Trong phòng chỉ có ba người thôi à?” “Hỏi nhiều làm gì, mau thay đi, thay xong rồi đi!”, một vệ sĩ đồ đen thúc giục.
Người đàn bà đứng tuổi kia nở một nụ cười âm hiểm: “Sao thế? Mày vội lên chầu ông bà à?”
Tàn độc!
Hai vệ sĩ đều cảm nhận được. “Bảo vệ cô chủ!”
Đột nhiên, người đàn bà kia lấy một chiếc nĩa từ trêи búi tóc xuống, viu!
Chiếc nĩa cắm vào ngay động mạch chủ trêи cổ của một trong hai vệ sĩ.
Máu tươi ào ạt phun ra, vệ sĩ áo đen đó ngã luôn xuống đất.
Vệ sĩ còn lại thấy vậy, lập tức lùi về phía sau, che chắn cho Dương Thái Nhi sau lưng mình. “Bà là ai? Dám ám sát cô cả của nhà họ Dương, chán sống rồi à?”, vệ sĩ này lập tức lấy bộ đàm bên hông lên: “Anh em ở tầng dưới mau lên đây, trêи này có biến!”
Nhưng chẳng có ai đáp lời.
Người đàn bà kia cười khẩy rồi nói: “Mày không cần hét nữa đâu, đám trông cửa ở dưới tầng tạo đã cho người giải quyết từ sớm rồi, thức thời thì tránh ra, tao còn có thể cho mày chết thoải mái chút!” “Cô chủ, tôi giữ chân bà ta, cô mau báo cảnh sát đi, bên Giang Hải nằm trong phạm vi quản lý của nhà họ Dương, chắc chắn bọn họ sẽ dốc toàn sức giúp đỡ!”, vệ sĩ quay đầu nhìn Dương Thái Nhi dặn dò.
Sau đó vệ sĩ xông về phía người đàn bà kia! “Ha ha, mày mà đòi giữ chân tạo à? Nực cười, có nghe danh Góa phụ đen trêи giang hồ chưa?”
Vệ sĩ kia chợt tái mét mặt: “Bà chính là Góa phụ đen đã giết ba mươi lính đặc chủng đó sao?”
Là sát thủ nổi danh ở nước ngoài, thường xuyên hoạt động ở khu vực biên giới, khiến quân đội ở khu biên giới cực kỳ đau đầu.
Dương Thái Nhi run rẩy gọi điện thoại, nhưng cô ta không gọi cho cảnh sát mà gọi cho Mạc Phong.
Lúc này tại biệt thự Nam Sơn.
Mạc Phong đang cho “anh Hai” ăn một miếng thịt bò, sau khi trở về nước chưa cho nó ăn cái gì ngon cả. Trong mắt anh, nó không phải là một con chó mà là chiến hữu của anh.
Là anh em có thể theo anh ra sống vào chết, thế nên thường ngày Mạc Phong ăn gì thì con chó ăn nấy.
Reng reng reng…
Lúc này, điện thoại trong túi đổ chuông. “Ai mà gọi khuya quá thế!”, Mạc Phong buồn bực lấy điện thoại ra xem. Nhưng vừa xem số điện thoại, Mạc Phong đã ngớ ra.
Số điện thoại này không được lưu tên nhưng anh đã thuộc làu làu.
Vì số điện thoại này chỉ khác một số đuôi so với số của Mạc Phong.
Là kiểu số điện thoại đôi rất thịnh hành năm xưa, anh đã đổi điện thoại vài lần nhưng vẫn giữ lại số điện thoại.
Tuy không lưu tên nhưng anh cũng biết Dương Thái Nhi đang gọi.
Anh vứt điện thoại sang một bên, không bắt máy. Anh đã quyết định cắt đứt với quá khứ thì phải cắt đứt cho gọn gàng.
Như vậy tốt cho cả hai l
Không phải Mạc Phong có thể buông bỏ thật, mà là anh buộc phải buông. Anh và Dương Thái Nhi không có tương lai, nhà họ Dương là một trong tầm thế gia ở Yến Kinh.
Ông cụ có bằng lòng gả cháu gái cưng của mình cho một thắng tay trắng không?
Hơn nữa còn là một thằng không thể nằm chắc được tính mạng của mình. Anh có quá nhiều kẻ thù, nói thật, mỗi ngày Mạc Phong có thể mở mắt nhìn thấy ánh mặt trời đã là may mắn lắm rồi.
Nếu đã không có kết quả thì việc gì phải giày vò nhau… “Gâu gâu…, anh Hai sủa hai tiếng với chiếc điện thoại cứ rung mãi trêи sofa.
Mạc Phong ngoảnh đầu sang bên: “Không muốn nghe!”
Nhưng anh Hai lại nhảy lên bấm nút nghe, tiện thể bật loa ngoài. “Mày…”, anh bất lực nhìn “anh Hai”. “Mạc Phong? Anh có đó không?”
Anh bất đắc dĩ trả lời: “Có đây, sao vậy?” “Tôi gặp rắc rối, anh có thể tới đây chút không?”, Dương Thái Nhi hoảng loạn nói qua điện thoại.
Mạc Phong không khỏi nheo mắt, sao cứ thấy giống tình tiết trong phim thế nhỉ?
Bạn gái cũ dụ bạn trai cũ ra ngoài, sau đó hai người thuê phòng khách sạn nồng cháy suốt đêm, nhưng không ngờ cô bạn gái cũ đã lén chụp lại hình.
Rồi sáng hôm sau cô ta sẽ gửi cho bạn gái hiện tại, yêu đương tay ba thế này sẽ ngày càng phiền phức.
Nghĩ đến đây, anh lại thấy đau đầu: “Không rảnh, không ra được, tôi đang ở nhà với vợ!” “Có người muốn giết tôi! Cứu tôi…”
Rõ ràng chữ cuối đã bị ngắt, không kịp nói hết câu.
Mạc Phong lập tức cầm điện thoại lên gọi lại. Vì anh biết, tuy Dương Thái Nhi yêu mình, nhưng sẽ không làm ra chuyện ấu trĩ như thế này đâu.
Để chắc chắn không có chuyện gì, anh vẫn gọi lại, nhưng không thể gọi được.
Giây phút này, Mạc Phong chợt thấy lòng bấn loạn.