Mục lục
Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nếu không phải thấy có nhiều người ở đây thì cô thật muốn ném giày cao gót vào anh.

Nhưng Thu Nghi cũng đang lo lắng vì chính cô không nói trước nội dung buổi họp với Mạc Phong.

Cô chỉ vì nóng giận tức thời nên mới gọi anh tham gia.

Nếu như Mạc Phong không nói được thì đến lúc đó người mất mặt không chỉ là anh mà còn cả bản thân cô.

Điều đó càng khẳng định việc Mạc Phong là trai bao, dù anh không để tâm mấy chuyện này, thậm chí còn gật gù đắc ý vì dẫu sao trong mắt cô da mặt tên này có dùng đạn bắn cũng không thủng.

Thế nhưng Mục Thu Nghi thì tuyệt đối không cho phép người đàn ông của mình bị người khác cho rằng là kẻ ăn bám.

Cho dù anh thực sự là kẻ ăn bám thì cô cũng không muốn có nhiều người nói ra những lời như vậy.


Đàn ông nhất định phải đội trời đạp đất!
“Nói!”, Mục Thu Nghi hận sắt không rèn được thành thép.

Cô gầm gừ.

Cô không tin người từng là thiên tài sẽ luống cuống trong tình huống này, rồi bị người khác chê cười.

Đây không phải là phong cách của anh!
Mạc Phong nhúng vai, cười bất lực: “Được thôi, vậy anh sẽ cống hiến vài câu kém cỏi!”
Anh đứng lên khỏi vị trí của mình, đi về phía Mục Thu Nghi, rồi cướp lấy bút chiếu trong tay cô chiếu vào màn hình lớn phía sau: “Tôi biết nhiều người tính đưa sản phẩm lên thị trường vào tuần tới, vì sắp tới là thời điểm học sinh khai giảng, có khả năng sẽ chiếm được thời cơ tốt! Nhưng theo ý của tôi là tháng sau lên kệ!”
“Tháng sau? Đến lúc đó toàn bộ học sinh điều mua đủ đồ rồi, chúng ta đưa sản phẩm lên thị trường há chẳng phải chịu thiệt sao?”, một người đàn ông trung niên mang hình tượng nam IT nghi hoặc nói.

Mạc Phong dùng bút chiếu trong tay chiếu vào ông ta, cười lạnh nói: “Suy nghĩ tầm thường!”
“Anh…! Hừ, vậy anh nói đi, tại sao lại làm vậy?”
“Nguồn khách hàng của chúng ta không phải chỉ có học sinh, có rất nhiều người sẽ tóm lấy khoảng thời gian này để lên kệ sản phẩm mới, cho nên ta cần lên kệ trễ một chút!”
“Vậy à? Đây tính là lý do à? Còn tưởng có cao kiến gì cơ?”
“…”
Cả phòng họp không ít người lộ ra vẻ mặt chế giễu khinh thường, đến Tống Thi Vũ, An Nhiên, Mục Thu Nghi cũng có hơi tái mặt.

Quả thực lời Mạc Phong vừa nói có rất ít giá trị thực tiễn, khó mà hòa hoãn được cơn giận của mọi người vì đã phải chờ đợi cả tiếng trước đó.

Mục Thu Nghi hung dữ trừng anh một cái, dường như đang bảo anh nhanh chóng nghĩ cách thay đổi cục diện, không thì đến lúc đó sẽ mất mặt tới mức chẳng còn gì luôn.


Nhưng Mạc Phong vẫn gửi tới cô ánh mắt an ủi, xém chút nữa khiến cô xỉu luôn tại chỗ.

Đến lúc này rồi mà còn không quên làm màu!
“Khụ khụ, sau đây tôi sẽ nói vài kiến nghị nhỏ của tôi với việc đưa sản phẩm lên thị trường!”
“Đầu tiên là đối với trong nước, ngoài nước, mỗi một kênh sẽ gửi đi mười nghìn sản phẩm, săn sale 1 đồng vào vào lúc 0 giờ.

Sau đó đưa thông tin một tuần sau sẽ có hoạt động giảm giá, nhưng lần này chỉ có năm nghìn sản phẩm.

Đối với hoạt động này giá lấy mười phần trăm lợi nhuận làm chuẩn!”
“Cuối cùng tháng sau nói với mọi người thời gian chính thức đưa sản phẩm ra thị trường, và vẫn chỉ đưa ra mười nghìn sản phẩm, nhưng chiếu theo lợi nhuận hai trăm phần trăm để định giá.”
“Đây gọi là Mưu đồ được mất Mobil, hay còn gọi là Marketing bỏ đói!”
“…”
Lúc này, Mạc Phong vẽ lên tấm bảng đen bên cạnh một số ‘8’ Ả rập ngược.

Phía trên số ‘8’ này tương đối nhỏ, phía dưới lại vẻ đặc biệt to.


Người thông minh vừa nhìn đến bức hình này sẽ hiểu được ý nghĩa ngay, ngược lại người chậm thì vẫn đang vò đầu bứt tai nghĩ vấn đề này.

Bốp… bốp… bốp…!
Lúc này Giám đốc Kim ngồi bên cạnh Tống Thi Vũ nhìn Mạc Phong với gương mặt thưởng thứ và còn vỗ tay không ngừng.

“Với nguồn thông tin ít ỏi như vậy mà anh có thể đưa ra phương án lên kệ sản phẩm trong khoảng thời gian ngắn thế này, có thể gọi là thiên tài đấy!”
Có được sự thừa nhận của Giám đốc Kim, trên gương mặt của Mục Thu Nghi cũng lộ ra tia đắc ý: “Quả thật Giám đốc Kim nói không sai, năm đó anh ta thực sự là thiên tài nổi tiếng của Hoa Hạ! Thậm chí mười sáu tuổi đã phá lệ lấy được vị trí số một đại học Yến Kinh!”
Phụ nữ đều thích so sánh, lúc học so sánh thành tích, trưởng thành so sánh chồng, về già so sánh con cái, chết vẫn muốn so sánh mộ.

Lúc trước không ít người có ấn tượng không tốt lắm với Mạc Phong, mặc dù không nói thẳng nhưng cô có thể cảm nhận được rất nhiều người ở sau lưng đều đang bàn tán anh là trai bao, được phụ nữ bao.

Thậm chí còn có người nói sau này không chừng công ty cũng bị Mạc Phong chiếm làm của riêng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK