Thấy Mạc Phong liên tục từ chối, Hàn Phi cũng không miễn cưỡng thêm nữa.
Có điều trước khi đi cô ta vẫn luôn khuyên anh, hi vọng anh có thể tới công ty của mình.
Đương nhiên Mạc Phong không hề nghi ngờ công ty này.
Với thực lực của anh cùng sự bồi dưỡng của công ty thì chỉ vài tháng được lên ti vi là có danh tiếng.
Nhưng như vậy đồng nghĩa rắc rối cũng sẽ tìm tới.
Rất nhiều kẻ thù đang âu sầu không biết tìm Mạc Phong thế nào.
Giờ anh lên ti vi thì chẳng phải là bị lộ ngay sao?
Nếu kẻ thù phía bên châu Âu tìm tới còn dễ, chứ cả kẻ thù trước đây cũng tới hết, với thực lực của anh hiện tại e rằng rất khó đối phó.
“Tôi hi vọng cậu sẽ cân nhắc, tài hoa như vậy nên có đất dụng võ!”, Hàn Phi khẽ gật đầu mỉm cười rồi quay người rời đi.
Mạc Phong cầm tấm danh thiếp trong tay, lấy bật lửa trong túi ra đốt luôn.
Tống Thi Vũ thấy vậy bèn kinh hãi hô lên: “Ấy, anh đừng đốt, nhỡ đâu sau này có cơ hội thì sao, sao lại tự cắt ngang tiền đồ của mình thế?”
“Không có nhỡ đâu! Vì tôi sẽ không đi!”, anh cười thản nhiên, dường như không bận tâm tới cơ hội nổi tiếng này.
Mục Thu Nghi hừ giọng kiêu kỳ: “Từ bỏ cơ hội nổi tiếng đấy, cẩn thận không lại hối hận! Tôi thấy người vừa rồi không phải kẻ lừa đảo đâu.
Nếu anh trở thành ngôi sao, chắc chắn sẽ hơn làm một bảo vệ nhiều!”
“Ngành này loạn như vậy, nếu anh gia nhập, mấy cô nữ minh tinh với fan nữ nhào vô tới tấp, cơ thể anh chịu không nổi! Hơn nữa, anh có vợ đại gia nuôi, đi làm ngôi sao làm gì chứ!”, Mạc Phong chỉ vào Mục Thu Nghi và nhướn mày cười xấu xa.
Mục Thu Nghi cũng không nói gì, chỉ cúi đầu xấu hổ.
Họ vừa ăn vừa ca hát.
Tiệm KTV này còn có thêm dịch vụ mát xa chân.
Đúng là có tiền thì việc gì cũng làm.
Trong lúc đó, do Diệp Đông Thanh muốn đi vệ sinh, nhưng lại sợ đi một mình nên đã lôi Tống Thi Vũ đi theo.
Dù sao trước đây hai người họ cũng từng quen biết, hơn nữa tính cách của Mục Thu Nghi có phần hơi kiêu kỳ nên nếu hai người họ ở cạnh nhau thì sẽ khó xử.
Trong căn phòng chỉ còn lại Mạc Phong và Mục Thu Nghi.
“Trước đây không thấy anh hát ở nhà, không ngờ lại hát khá như vậy!”
Mạc Phong quay qua khẽ cười: “Cuối cùng cũng chịu khen anh một tiếng rồi nhỉ?”
“Tôi lo anh đắc ý quá thôi, có điều…đúng là anh rất giỏi giang…”, Mục Thu Nghi cúi đầu xấu hổ nói.
Ban đầu cô rất coi thường gã này, cô cho rằng anh là một tên hạ lưu, vô liêm sỉ.
Nhưng qua thời gian tiếp xúc lâu cô mới phát hiện hóa ra đây là một tên lưu manh có nội hàm, mặc dù mặt dày vô đối nhưng không hề đáng ghét như vẫn tưởng.
Thậm chí cô còn cảm thấy hài lòng khi dần gỡ bỏ được từng lớp mặt nạ thần bí của anh.
Cô cũng thừa nhận, Mạc Phong giỏi giang, có thể nói ở lĩnh vực nào cũng đều nổi bật.
Đây là thiên tài sao?
Chẳng trách khi xưa chưa tới mười lăm tuổi anh đã được trường đại học Yến Kinh nhận vào, học chưa tới một năm đã tham gia thi tốt nghiệp, thậm chí tốt nghiệp với điểm tối đa, còn được nhận học bổng một triệu tệ.
Kỷ lục này tới hiện tại vẫn chưa có ai phá vỡ được.
Có một câu nói thế này: vàng có lẫn trong kim loại thì vẫn là vàng.
Dù là bảo vệ của công ty nhưng anh vẫn thể hiện được tài hoa của mình ở tất cả các phương diện.
Ngưỡng mộ! Đó chính là bằng chứng cho thấy cô gái đã yêu chàng trai.
Thậm chí còn cảm thấy mình không xứng với sự giỏi giang của anh.
Chẳng trách anh thường đùa rằng cô chỉ là một tổng giám đốc bé nhỏ mà thôi…
Nghe thấy vậy, Mạc Phong bỗng cảm nhận được gì đó.
Anh bước tới, khẽ ôm cô vào lòng: “Đang nghĩ gì vậy, dù có giỏi giang tới đâu thì anh cũng vẫn là chồng của em, chỉ vậy thôi!”
“Đáng ghét! Ai nhận anh làm chồng chứ! Thời hạn của chúng ta chưa tới mà!”, Mục Thu Nghi nghe thấy vậy bỗng cảm thấy khóe mũi cay cay, đôi mắt rưng rưng.
Gã này sao lại biết nịnh như vậy chứ!
Reng reng reng…
Điện thoại trong túi đổ chuông.
Anh lấy ra, là Tống Thi Vũ gọi.
“Gì vậy?”
“Mau ra đây, không phải anh thích diễn sâu sao? Chị đây cho cơ hội được diễn này! Tới toilet ngay góc lối đi!”
Mấy bà này, gặp phiền phức thì nói là gặp phiền phức, lại bảo cho mình cơ hội thể hiện, đúng là mặt dày.
Lúc này trước cửa toilet ở góc lối đi.
Mấy thanh niên đang chặn đường của Diệp Đông Thanh và Tống Thi Vũ.
Bọn họ lướt nhìn hai cô gái từ đầu tới chân.
Một cô thì khúc nào ra khúc đấy, một cô thì trông ngây thơ vô số tội.
Dù là cô nào thì cũng đều là cực phẩm.
“Chậc chậc, người đẹp cũng nóng tính nhỉ.
Thế này đi, mấy em cùng anh đi uống vài ly, coi như làm quen?”, một thanh niên bấm khuyên cười đểu cáng.
Mấy tên nhóc bên cạnh xoa tay như mất kiên nhẫn.
Ở hành lang này chúng còn kiêng dè vì có lắp camera khắp nơi, chứ nếu vào trong phòng thì không biết là chúng sẽ làm gì!
Hai cô gái cũng là người có kinh nghiệm nên không bận tâm lắm tới tình huống này.
Diệp Đông Thanh càng hờ hững hơn.
Nếu đám người này dám động vào cô ta thì cô ta chỉ cần gọi một cuốc điện thoại là ba tầng của tòa nhà này sẽ bị bao vây toàn bộ.
“Tôi vừa gọi điện cho bạn trai tôi! Khuyên các người mau cút, anh ấy không giỏi gì ngoài đánh đấm.
Một chưởng là đánh bay hết mấy người!”, Tống Thi Vũ khua nắm đấm trước mặt.
Nghĩ tới Mạc Phong khiến cô ấy có dũng khí hơn nhiều.
Thanh niên bấm khuyên cười khinh thường: “Bạn gái của em sao? Xì! Ông đây chỉ cần đi tè cũng có thể dìm chết hắn đấy! Bọn anh thân với ông chủ của câu lạc bộ này lắm! Em hiểu không? Khuyên em một câu tốt nhất đừng bảo bạn trai tới!”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mạc Phong sải bước đi tới.
Vừa nãy anh nói với Mục Thu Nghi là ra ngoài nghe điện thoại chứ không hề nói là Tống Thi Vũ gặp rắc rối.
Tống Thi Vũ và Diệp Đông Thanh mỗi người một bên khoác cánh tay anh.
“Đây là bạn trai của chúng tôi! Sợ chưa!”
Mấy thanh niên á khẩu, nhất thời không biết nên nói gì.
Bạn trai của chúng tôi! Cái quái gì thế này?
.
Danh Sách Chương: