"Vậy những người còn lại đi trước đi, tạm thời không còn việc gì nữa, về Giang Hải đi!", Mạc Phong khẽ xua tay nói.
Triệu Vô Cực ban đầu còn định nói gì đó, thế nhưng Sở Nam Thiên đã kéo tay ông ta ý bảo đừng nói thêm nữa.
Tư Đồ Yên thấy cũng không nên dùng dằng thêm, như thể hắn sợ ở lại đây lâu thì sẽ có biến gì đó.
"Được rồi, đem hai kẻ quấy rối trật tự xã hội này đi cho tôi!"
Ngay lập tức có hai người bước tới, áp giải hai người Mạc Phong ra ngoài cửa.
"Thiếu chủ!"
Nghe tiếng gọi nhưng Mạc Phong không quay đầu lại mà cùng Mục Thu Nghi đi thẳng về phía trước.
Chiếc xe áp giải hai người họ là một chiếc xe tải quân dụng.
Đằng sau khoang chứa hàng, ngoài hai người Mạc Phong và Mục Thu Nghi còn có mấy tên lính canh cao to.
"Ôi, người anh em ra quân ở đâu thế?", Mạc Phong sấn tới cười đon đả bắt chuyện làm quen.
Nhưng đám lính canh đó không một ai thèm đếm xỉa đến Mạc Phong, bầu không khí có chút gượng gạo.
Mạc Phong lại sấn vào một tên khác, cười gian manh hỏi: "Các anh căng thẳng như thế làm gì chứ? Chúng tôi cũng đâu có phải kẻ thù của các anh.
Tôi hỏi này, ở Yến Kinh câu lạc bộ nào có nhiều gái xinh vậy? Để sau này có thời gian tôi tới đó vui chơi, đưa cả các anh đi cùng được không?"
Nhưng vẫn như cũ, dù Mạc Phong có nói gì đi nữa thì vẫn không một ai thèm cất tiếng trả lời.
Đột nhiên Mạc Phong nhớ ra đoàn quên Yến Vân Thập Tam Kỵ mà lần trước Tư Đồ Yên đưa tới, bọn họ cũng rất giống đám người này.
Dù có hỏi thế nào cũng không hé răng nửa lời.
Lẽ nào nhà Tư Đồ đã giở trò gì đó với đám lính này?
Đám lính canh vẫn không thèm đếm xỉa đến Mạc Phong, sau cùng anh mới quay lại vị trí ban đầu.
Anh nhìn Mục Thu Nghi đang ngồi bên cạnh, đột nhiên không nhịn được mà bật cười.
"Anh cười cái quái gì!", Mục Thu Nghi trợn mắt lườm anh một cái rồi hằn học nói tiếp: "Bị bắt lại rồi mà vẫn còn cười được, gan lớn quá nhỉ!"
Mạc Phong nhếch miệng cười đáp: "Bị bắt lại? Trên đời này không có nhà lao nào giam giữ được anh, ngoại trừ em ra! Em đáng lẽ không nên đi cùng anh!"
Nếu như không có Mục Thu Nghi thì lát nữa khi xuống xe, chỉ trong nháy mắt Mạc Phong có thể tẩu thoát ngay.
Nhưng hiện giờ dù có cơ hội chạy anh cũng không dám chạy.
Đương nhiên không thể bỏ Mục Thu Nghi ở lại đây một mình được, đây không phải việc một người đàn ông có thể làm.
"Có phải anh đang chê em là gánh nặng của anh không?", Mục Thu Nghi cúi đầu khẽ nói, bàn tay cũng gượng gạo xoa xoa mép áo của mình.
Mạc Phong nhận ra ban nãy mình đã lỡ lời.
Mặc dù Mục Thu Nghi lần này quả thực có hơi "tạ" đi nữa, nhưng người ta đã không màng sống chết để đi cùng anh, tình cảm của cô ấy dành cho anh là vô cùng chân thành.
Người ta thường nói vợ chồng giống như chim liền cánh, khi hoạn nạn thì phải kề vai sát cánh bên nhau.
Nhưng thực ra, anh và Mục Thu Nghi còn chưa phải vợ chồng chính thức.
Vậy mà vì anh cô ấy có thể làm được đến như vậy là Mạc Phong đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
"Anh không có ý đó.
Em yên tâm, lát nữa dù có chuyện gì xảy ra anh chắc chắn sẽ bảo vệ em!", Mạc Phong kéo tay cô nói nhỏ..
Danh Sách Chương: