Mặc dù Thương Hồng không trang điểm cũng rất xinh đẹp, nhưng có câu nói rất hay đó là người đẹp vì lụa, phật đẹp vì dát vàng.
Một người phụ nữ dù đẹp đến đâu mà không ăn mặc đẹp thì vẫn sẽ bị coi là tầm thường.
"Chuyện dài lắm, mọi người có thể giúp tôi tìm Mạc Phong được không? Tôi đang vội tìm anh ấy!”, tâm trạng của Thương Hồng hơi kích động.
Vương Bưu gãi đầu cười và ngạc nhiên nói: "Cô đang tìm anh Mạc à? Thế thì không đúng lúc rồi, hôm kia hình như anh ấy đã đi xa rồi!”
"Vậy thì bao lâu nữa anh ấy về, tôi sẽ đợi anh ấy!”
"Không biết!"
"Vậy anh ấy đã đi đâu?”
"Cũng không biết!"
"..." Thương Hồng khẽ nhíu mày tức giận, cảm thấy những người này đang nói dối mình.
Vương Bưu vội giải thích: "Cô đừng có nhìn chúng tôi như thế, ai mà biết được hành tung của anh Mạc chứ? Có thể hôm nay anh ấy sẽ quay về, cũng có thể là ngày mai, có khi là tháng sau! Hầy, cô cứ thế mà đi à, không đợi anh ấy nữa à? Hay là cô nói tên mình, lúc nào anh ấy về chúng tôi nói lại với anh ấy!”
Lúc này Thương Hồng đã lê thân thể mệt mỏi định xoay người rời đi.
"Nếu anh ấy về thì anh nói với anh ấy, tôi họ Thương!”
Sau đó cô ta đi ra khỏi cửa của công ty mà không nhìn lại.
Cô cũng không biết phải đi đâu nữa, đến Giang Hải sau muôn vàn gian khó, nhưng cô ta không gặp được người mình muốn gặp, có lẽ chỉ có cô ta mới hiểu được khoảng trống trong lòng mình lúc này.
Một giờ chiều.
Cuối cùng thì Mạc Phong và Bạch Doanh cũng đã từ Mạc Bắc bay về Giang Hải.
Ở Bắc Khâu đâu đâu cũng là bình địa, gió cát khá nghiêm trọng.
Có lẽ do ở quê hương mình quen rồi nên đi đến chỗ người ta cứ có cảm giác không quen lắm.
“Tối nay nhất định phải ăn một bữa thật ngon để tự thưởng mới được!”, Mạc Phong sờ bụng cười đầy xấu xa.
Bạch Doanh cũng nghiêng người về phía trước: “Tôi cũng muốn ăn! Mà phải nói là tay nghề của anh cũng khá lắm!”
"Xùy xùy xùy, cô cần làm gì thì đi mà làm đi, đừng có theo tôi nữa, tôi có bạn gái rồi đó!” "Dù sao anh cũng có nhiều bạn gái như vậy rồi, có thêm tôi hay không thì quan trọng gì, anh cho tôi theo đi mà!”
"..."
Cô gái này cứ liên tục bám lấy anh đi đến công ty.
"Oa, anh làm việc trong một công ty lớn như vậy sao? Lương chắc là rất cao, đúng không?”, Bạch Doanh dùng cánh tay mình gảy gảy anh, cười đầy xấu xa.
Mạc Phong trừng mắt nhìn cô ta: “Bảo vệ! Một tháng ba nghìn năm trăm tệ! Cao chưa?”
"Cao thật! Ở chỗ tôi ba nghìn năm trăm tệ có thể ăn được hai tháng đấy.
Sau này tôi theo anh kiếm ăn có được không? Đi theo anh có cơm ăn áo mặc, dù sao thì tạm thời tôi cũng chưa nghĩ là nên đi đâu tiếp theo!”
Coi như anh thua cô ta luôn, ăn theo người ta mà nói năng lý lẽ hùng hồn như vậy.
“Tôi không nuôi người làm biếng!”, Mạc Phong thẳng thừng nói.
Bạch Doanh cười một cách tinh nghịch: “Tôi không phải kẻ lười biếng, tôi có thể làm việc cho anh, sống tốt lắm, không bám dính vào người khác đâu!"
"Cô…!"
Anh cạn lời luôn.
Ông nội nó chứ, cô nhóc lừa đảo này bám dai như đỉa!
…
Để cô ta ở lại bên cạnh, nếu như cô ta thực lòng muốn giúp anh thì có lẽ cô ta sẽ là một trợ thủ đắc lực, nhưng chỉ sợ cô ta lại giở trò gì đó phía sau, phụ nữ vùng Nam Khương không dễ dây vào được đâu.
Lỡ đâu có lúc nào cô ta không vui lại lừa mình một vố, hoặc là lừa lọc những người phụ nữ bên cạnh mình, há chẳng phải là tự rước thêm chuyện phiền phức hay sao?
Suốt đường đi anh nói hết nước hết cái, thuyết phục cô ta tự mình quay trở về Nam Khương, hoặc là cần làm cái gì thì đi làm cái đó đi!
Muốn phiêu bạt chân trời góc bể, hoặc muốn tiếp tục làm một tên trộm cắp thì cũng tùy cô ta.
Nhưng cô nhóc này lại nói khi nào cô ta chưa tìm được nơi nào tốt để đi thì cô ta vẫn sẽ đi theo anh.
"Tôi nói này, cô có thấy phiền không vậy? Cô cứ theo tôi như vậy sẽ bị người ta hiểu lầm đấy! Người ta còn tưởng rằng tôi kiếm ở đâu ra trẻ vị thành niên nữa cơ!”, Mạc Phong quay đầu lại nhìn cô ta đầy vẻ bất lực.
Dù sao thì cô ta cũng có một khuôn mặt búp bê rất dễ thương, thuộc loại làm việc xấu nhưng là người đầu tiên không bị nghi ngờ!
Nhìn cô ta rất giống học sinh cấp ba.
À mà không, độ tuổi này của cô ta rõ ràng đang là độ tuổi học cấp ba mà!
Sau khi bị Mạc Phong khiển trách lớn tiếng như vậy, Bạch Doanh giàn dụa nước mắt: “Anh hung dữ với tôi!”
"Tôi…"
Cạch!
Anh đẩy cánh cửa ra, đám người Vương Bưu nghe thấy tiếng động thì lập tức đi tới.
"Í! Anh Mạc quay về rồi này, vừa rồi tụi em còn đang nhắc tới anh đấy!”
"Ô! Lại còn mang về một cô nhóc nữa kia, anh Mạc biết chơi thật đấy!”
"He he, cô nhóc này cũng khá xinh đấy, anh Mạc có phước thật, thay đổi phụ nữ còn nhanh hơn thay quần áo!”
"..."
Nụ cười trên mặt ai nấy phải nói là rất rực rỡ, Mạc Phong không khỏi cảm thán nói: "Cái gì vậy trời? Cô nhóc này, anh…”
“Anh trai!”, Bạch Doanh tiến lên nắm lấy cánh tay anh.
Mạc Phong ngượng ngùng cười cười: “Đúng vậy! Là em gái anh..."
Lưng anh toát mồ hôi lạnh, cũng may cô ta không gọi mình là bố, nếu không thì không thể giải thích rõ ràng được rồi.
Vương Bưu nhếch mép cười: “Chúng em hiểu rồi, không phải là cô nhóc chỉ thích gọi anh trai, bố, nọ kia gì đó thôi sao?”
“Muốn ăn đánh à?”, Mạc Phong vung tay lên.
Nhóm người sợ đến mức vội vàng trốn vào phòng bảo vệ.
"À phải rồi anh Mạc này, mới không lâu có một cô gái đến tìm anh, trông cũng rất xinh xắn, chỉ là mùi hải sản trên người hơi nồng tí thôi.
Anh đổi khẩu vị cũng thường xuyên quá đấy!”
Vương Bưu vừa rót trà vừa nói, lúc trước họ còn đang tán gẫu chuyện này trong phòng bảo vệ thì Mạc Phong trở về.
Anh đặt ba lô lên ghế, liếc nhìn Giang Tiểu Hải đang chơi Sudoku trên máy tính: “Có mùi hải sản? Tiểu Hải, chú có thấy không?"
"Không, lúc đó em đi ăn cơm.
Quay lại thì em thấy họ đang bàn tán chuyện này, em cũng hơi tò mò.
Mùi hải sản, đội trưởng ra biển hở?”, Giang Tiểu Hải ngẩng đầu tò mò hỏi.
"Chết tiệt! Mạc Bắc toàn là cát sỏi chứ lấy đâu ra biển?”
"..."
Nhưng Mạc Phong cũng không để ý lắm, anh nhấc tách trà Đại Hồng Bào đã pha sẵn lên uống một ngụm, cảm giác sau khi uống trà Phổ Nhĩ Bạch Ngà xong uống Đại Hồng Bào cứ nhạt miệng sao sao vậy.
“Phải rồi anh Mạc, cô gái đó nói mình họ Thương!”, Vương Bưu đột nhiên như nhớ tới điều gì, liền vỗ vỗ đầu mình mỉm cười nói: “Anh nói xem sao lại có người họ Thương được nhỉ?”
Phụt!
Mạc Phong phun luôn ngụm trà vào mặt gã và nắm lấy cánh tay Vương Bưu, kinh ngạc hỏi: “Chú nói cô ấy họ gì?”
"Thương...", Vương Bưu chớp chớp mắt, không ngừng lấy tay lau nước trên mặt.
"Thương gì?”
"Cô ta không nói, sau đó thì đi luôn!”
"Đồ ngốc, sao chú không hỏi cô ấy đi đâu! Tiểu Hải trích xuất camera cho anh!”
"..."
Giang Tiểu Hải gật đầu: “Vâng!"
Vương Bưu ở bên cạnh lấy khăn giấy lau mặt: “Này...may mà tôi không đánh lại được cậu…”
…
Sau khi rời khỏi công ty, Mạc Phong nhất thời cũng không biết đi đâu.
Đúng lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, mở ra thì thấy đó là cuộc gọi của Giang Tiểu Hải.
"Đội trưởng, đi về phía bên trái! Hình ảnh giám sát đã được chụp lại hai giờ trước!"
Sau khi Thương Hồng nhảy xuống biển, đám người này cũng đã lùng sục gần đó rất lâu nhưng không tìm thấy cô ta!
Sở dĩ họ không giết luôn cô ta là bởi vì thẻ nhớ không có trên người cô ta, không có ai ngốc đến mức giấu giếm bí mật cứu mạng trong người mình chứ, nếu như bị bắt chẳng phải chỉ có nước chết thôi hay sao?
Hơn nữa, Thương Hồng rất có kinh nghiệm quản lý khu vực Misia, bọn họ còn dự định sẽ tiếp tục trọng dụng cô ta, việc thay đổi quyền lực chỉ là thay thế thủ lĩnh cao nhất mà thôi.
Nếu Thương Hồng không hợp tác, bọn họ cũng sẽ có nhiều cách ép buộc cô ta phải hợp tác, cho dù không trực tiếp giết chết cô ta nhưng thực chất là đang bóp chết giá trị lợi dụng còn lại của cô!
Tổ chức châu Âu này đã bí mật thâm nhập vào Giang Hải hai ngày trước, chính vì rút ra được bài học kinh nghiệm từ ‘Huyết Trích Tử’ ở Giang Hải mà hiện nay rất nhiều người trong tổ chức này là người gốc Hoa Hạ!
Đi bộ trên đường phố sẽ không thu hút sự chú ý, có lợi hơn cho việc hành động..
Danh Sách Chương: