Nhưng dù cô có thuyết phục bản thân như thế nào đi chăng nữa, tim cô vẫn đập rất nhanh.
Nghe nói khi đối diện với người mình thích thì sẽ xuất hiện tình trạng chân tay luống cuống, đầu óc trống rỗng, tim đập nhanh hơn.
Nhưng tại sao người đó lại là Mạc Phong chứ!
Bầu không khí lúc này hơi khó xử.
Mười cổ đông lăn lộn trêи thương trường bao năm đã bị Mạc Phong bắt chẹt tới mức không nói được một lời nào.
“Được rồi thằng ranh! Đường hãy còn dài, chúng ta cứ chờ đó mà xem. Tốt hơn hết, cậu nên cẩn thận ở Giang Hải!”, người đàn ông trung niên đầu trọc nhìn Mạc Phong bằng ánh mắt dữ tợn.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên: “Dọa nạt ư? Có người cũng từng nói như vậy, nhưng bây giờ cỏ ở mộ cao hơn hai mét rồi đấy, ông có thể thử xem!”
“Hừ! Có tỏ ra ngầu như thế nào, chẳng phải cũng chỉ là một con chó trông nhà thôi sao?”
Rầm…
Người đàn ông hói đầu bỗng bị bắn ra ngoài một cách khó lý giải.
Những người khác ngay lập tức bất giác lùi lại vài mét.
Không ai thấy vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua, một giây tiếp theo thì người đầu trọc bay ra ngoài.
“Cậu… cậu dám đánh người, tôi nói cho cậu biết, giờ là xã hội luật pháp cai trị, cậu cứ chờ bị kiện đi!”, một người phụ nữ khá mập mạp chỉ vào Mạc Phong nói.
Anh dửng dưng nhún vai: “Mấy người nhìn thấy tôi ra tay sao?”
Tất cả mọi người: “…”
Mạc Phong quay đầu nhìn Mục Thu Nghi cười tủm tỉm: “Gọi bảo vệ đuổi những người này đi!”
“Không phải anh chính là bảo vệ sao?” cô trừng mắt nhìn anh, giả ngầu quá đà, đến thân phận của mình là gì cũng quên rồi sao?
Rắc, rắc…
Anh cử động nắm tay, các khớp kêu răng rắc.
Mạc Phong chưa kịp lên tiếng thì nhóm người đã chạy ra khỏi cửa, ngay cả người đàn ông đầu trọc bị đánh cũng vùng dậy chạy thoát thân.
Cách duy nhất để đối xử với những kẻ lưu manh là phải lưu manh hơn họ.
Khi nhóm người này rời đi, trong phút chốc đại sảnh liền chìm vào im lặng.
Yên tĩnh đến mức thậm chí có thể nghe thấy rõ nhịp tim của nhau.
Chỉ còn lại Mục Thu Nghi và Mạc Phong trong phòng họp lớn.
“Khụ khụ, nếu như vợ đã không sao rồi thì anh xuống dưới kia trực nhé!”, anh ho nhẹ phá vỡ sự tĩnh lặng bằng một nụ cười mim.
Nhưng khi anh vừa quay lưng chuẩn bị rời đi. Mời đọc truyện trêи Truyện App
“Cảm ơn anh..”, Mục Thu Nghi thì thầm sau lưng anh.
Tuy giọng nói rất nhỏ nhưng từng lời từng chữ đã in rõ ràng trong lòng Mạc Phong.
Không biết cái gọi là cảm ơn này là nói đến việc giúp cô ấy tìm cách bán được lô hàng đó, hay là chỉ việc vừa rồi anh giúp cô ra mặt xử lý đám người ác ý kia.
Mạc Phong quay người lại trước mặt Mục Thu Nghi, một tay anh ôm eo cô, tay kia nâng cằm cô, lần này cô không hề bồng bột đẩy phắt anh ra như mọi lần.
Cô đang thích thú, tận hưởng cảm giác được người đàn ông này ôm trong tay.
“Cho dù có một ngày em phát hiện ra rằng xung quanh mình chỉ toàn là núi đao biển lửa, hãy để anh ở bên cạnh em nhé!”, Mạc Phong khẽ gãi mũi cô với một nụ cười xấu xa.
Câu nói này dường như có ma lực, nó cứ vang lên trong tâm trí của Mục Thu Nghi.
Dòng sông băng trong trái tim cô dường như đang dần tan ra, và những gông cùm cũng đang dần được mở ra.
Nhưng khi cô hoàn hồn trở lại, Mạc Phong đã rời đi từ lâu, để lại một mình cô trong phòng họp.
“Cái tên này thật là khiến người khác phải đau đầu!”, Mục Thu Nghi cười ảo não, bất lực lắc đầu.
Tự dưng cô lại có cảm giác như nhặt được kho báu
Trong phòng bảo vệ.
Ngay khi Mạc Phong vừa đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến anh có chút bối rối.
Anh vốn tưởng rằng nhóm người này chắc chắn là đang hút thuốc, uống rượu, đánh bài, dù sao đây cũng là cuộc sống thường ngày của nhân viên bảo vệ.
Công việc nhàm chán nên khó trách họ tự tìm niềm vui của riêng mình.
Nhưng lúc này tất cả họ đều đang đọc sách!
Thậm chí khi anh bước vào, dường như họ đều không phát hiện ra.
“Ô hộ! Tình huống gì đây, cách tôi mở cửa không đúng hay sao?”, Mạc Phong gãi đầu ngạc nhiên nói, nếu không phải công ty chỉ có một bộ phận bảo vệ, anh nghi ngờ không biết có phải mình đã đi nhầm chỗ hay không.
Vương Bưu lập tức ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng động: “Ô, anh Mạc đã quay lại rồi kìa”.
“Chào anh Mạc!”, mọi người đồng thanh hét lên.
Khóe miệng Mạc Phong khẽ co giật: “Còn chán mới tan làm, mấy anh em có muốn chơi vài ván hay không?”
Nói rồi anh lấy ra một hộp bài từ phía sau.
“Thôi, chúng tôi còn phải đọc sách nữa.”, Vương Bưu gãi đầu cười gượng gạo.
Wow!
“Ông nội chủ, đây là lời nói của chủ sao? Hôm nay làm sao vậy? Đổi tính rồi à?”, Mạc Phong gãi gãi đầu, có chút khó hiểu.
Rốt cuộc những người này đang làm gì vậy?
Vương Bưu để sách xuống, nhìn Mạc Phong đầy ngưỡng mộ: “Anh Mạc, anh dạy tụi em đi, rốt cuộc phải làm thế nào mới ngầu được bằng một phần mười của anh? Cái gì mà trước đây anh làm ấy, tranh… tranh gì ấy nhỉ…”
Trong lúc nói chuyện, gã đột nhiên quân từ, khó khăn lắm gã mới muốn dùng một từ ngữ, nhưng lại không nhớ ra được
“Tranh luận!”, một người bên cạnh thầm nhắc nhở.
“Đúng, đúng, đúng, tranh luận! Một mình anh Mạc đấu với mười mấy cổ đông mà họ cũng không nói lại được với anh, quá ngầu!”, Vương Bưu ngồi xổm xuống ôm đùi Mạc Phong: “Anh Mạc, anh dạy cho chúng em vài chiêu đi, tụi em cũng muốn được ngầu như anh”.
Chính vào lúc Mạc Phong thiếu chút nữa không nói nên lời, thì có tiếng gõ cửa.
“Ai là Mạc Phong?”, một giọng nói mạnh mẽ vang lên.
Mọi người nhìn sang phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một nữ cảnh sát dáng người quyến rũ, trông khá xinh xắn đang đứng ở cửa.
Những nhân viên bảo vệ này đã bao giờ nhìn thấy em gái cảnh sát xinh như hoa thế này đâu, ai nấy nước miếng đều sắp nhỏ đầy mặt đất.
“Ái chà mẹ nó chứ, em gái này đẹp quá!” Mời đọc truyện trêи Truyện App
“Xinh đẹp có tác dụng gì? Đó là hàng của anh Mạc, chúng ta nhìn cho đã mắt đã là tốt lắm rồi!”
“Anh Mạc, thận của anh có ổn không đó? Có cần anh em chia sẻ với anh chút không?”
Nào là tổng giám đốc, nào là giám đốc, còn có cả giám đốc hành chính, giờ ngay cả hoa khôi cảnh sát cũng xuất hiện rồi…
Có thể cho những con người độc thân này một chút hy vọng được không!
“Anh có biết tại sao tôi lại tìm đến anh không?”, cô cảnh sát hơi nhướng mày, nói với vẻ mặt dữ tợn.
Mạc Phong quay đầu nhếch mép cười: “Bởi vì tôi đẹp trai thôi!”
“Nghiêm chỉnh chút đi, giờ tôi thay mặt đồn cảnh sát Giang Hải, chính thức bắt giữ anh!”
Nói xong, bốn người đàn ông mặc đồng phục lại xông vào, một bên trái một bên phải vây quanh Mạc Phong.
Vương Bưu và những người khác đều chết lặng.
Tình hình có vẻ hơi sai sai?
Mấy người đàn ông khỏe mạnh ấn chặt hai tay và vai anh, cho dù anh có thể thoát ra được thì giờ cũng không dám. Chỉ cần anh ra tay thì sẽ trở thành người tấn công cảnh sát.
“Ở này… người đẹp có chuyện gì thế? Cô bắt người vô cớ, cẩn thận tôi kiện cô đó!”, Mạc Phong gượng cười nói.