Chương 885
Mạc Phong khẽ gật đầu: “Cũng không phải là lo lắng, chủ yếu là bởi vì tôi không biết rõ các cô, cho nên…”
“Gỡ thẻ nhân viên xuống cho anh Mạc xem!”
Năm người gỡ xuống thẻ nhân viên đang treo trên cổ xuống, bên trên đều có chữ ‘Mạc’.
Lúc này Nhược Hi quay đầu lại nhìn anh cười đầy dịu dàng: “Thiếu chủ, nếu anh thực sự có ý định điều động bọn họ, thì anh nhất định phải một mực tin tưởng bọn họ. Nếu anh không cần, em có thể bảo bọn họ tiếp tục mai phục!”
Lời nói của người phụ nữ này tràn đầy khí thế, lúc trước ở trong câu lạc bộ không một ai chú ý đến cô ấy, nhưng thân thủ chắc chắn không thua kém Thương Hồng.
Những gì Nhược Hi nói hoàn toàn đúng, đã nghi ngờ thì không dùng người, nhưng đã dùng người ắt phải một lòng tin tưởng.
“Nếu tôi rời khỏi Giang Hải một thời gian, hi vọng các cô có thể thay tôi bảo vệ nơi này!”, Mạc Phong trầm giọng nói, hai tay chắp sau lưng.
Năm người lập tức quỳ một gối, siết chặt nắm đấm: “Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
“Đi đi!”
Mạc Phong phất tay, trầm giọng nói.
Bọn họ cũng biết điều không nói thêm một lời mà biến mất khỏi tầm mắt anh với tốc độ nhanh nhất.
Nhìn thấy đám người đã rời đi, Nhược Hi không khỏi đi về phía Mạc Phong, đầu ngón tay khẽ nâng cằm anh lên, nhếch mép cười nói: “Thiếu chủ đã cho người đi hết rồi, lẽ nào anh muốn cùng em mây mưa ở ngoài trời sao?”
“Anh đã nói em là con gái thì nên dè dặt hơn mà?”, Mạc Phong nói không nên lời.
Từ trước đến nay, anh luôn là người tán tỉnh, chưa bao giờ để các cô gái phải chủ động.
Nhưng Nhược Hi lại phớt lờ Mạc Phong, cô ấy bước tới nắm chặt lấy cổ áo anh, mỉm cười nói: “Em đã đợi anh hai mươi năm, âm thầm dõi theo anh suốt hai mươi năm!”
“Hai mươi năm sao? Hồi tiểu học anh đổi ba trường liền, lẽ nào em cũng theo anh đổi hẳn ba trường à?”, Mạc Phong bật cười nói.
Cô ấy chỉ nhếch môi cười: “Còn nhớ hồi tiểu học có một lần anh bị mấy thằng con trai ấn vào góc tường mà đánh, nhưng hôm sau đi học, mấy thằng nhóc đó đều mặt mũi sưng húp quỳ xuống trước mặt anh xin tha không?”
“Đương nhiên là anh nhớ rồi, chẳng phải là do bố mẹ chúng nó đánh sao? Lẽ nào…”
Sự việc này xảy ra khi Mạc Phong đang học lớp hai. Lúc ấy, ngày nào cũng có vài người đi theo đằng sau anh, nói mấy lời kiểu anh không có bố mẹ, nói anh là một thằng mồ côi.
Hồi đầu Mạc Phong còn đánh cho một đứa trong đám no đòn, nhưng không ngờ lúc tan học, đám trẻ đó lại chặn anh.
Nhưng ngày hôm sau, không hiểu sao chúng nó lại khóc lóc xin anh tha.
Mẹ kiếp!
Nhược Hi không nói nhiều, nhún vai cười khúc khích: “Lúc đó em chỉ dọa chúng nó có vài câu, dọa rằng nếu chúng nó còn dám gây rối anh một lần nữa, thì em sẽ bẻ gãy một cánh tay của chúng nó. Nếu chúng nó gây rối anh hai lần, thì em sẽ bẻ gãy hai tay chúng nó! Nếu vẫn tiếp tục gây rối anh, thì xin lỗi cuộc đời nhé, em phế chúng nó luôn!”
Khi đó, cô ấy vẫn chỉ là một cô bé bảy tám tuổi nhưng đã làm việc dứt khoát và tàn nhẫn như vậy, động một cái là đòi phế người khác, đây chắc chắn không phải là những lời mà một đứa trẻ ở độ tuổi đó có thể nói ra.
Nhưng Mạc Phong thật sự không nhận ra rằng bên cạnh anh luôn có một người con gái như vậy, luôn âm thầm bảo vệ anh.
“Em theo anh từ khi nào?”, Mạc Phong trầm giọng hỏi.
Dường như cô ấy biết rất rõ quá khứ của anh, ngay cả những trò ranh ma mà hồi tiểu học anh đã làm với cô giáo mà cô ấy cũng biết.
“Lúc anh tới Yến Kinh học đại học, em cũng tới Yến Kinh, nhưng khi anh đi lính, em lại trở về Giang Hải!
Em biết, anh nhất định sẽ trở lại! Cho nên em ở nơi này chờ anh! Nhiều lần chạm mặt nhưng em cũng chỉ có thể nhìn anh từ xa. Có lẽ anh sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác đó”, Nhược Hi nói mà mắt ngấn lệ.
Nghe thấy những lời này, trái tim Mạc Phong không khỏi đập thình thịch.
Nếu Nhược Hi theo anh đến Yến Kinh thì chẳng phải cô ấy cũng biết chuyện giữa anh và Dương Thái Nhi rồi sao?
Nhưng anh lại không hề nhận ra!