“Chú có bạn gái rồi á? Yêu đương được bao lâu rồi?”, Mạc Phong quay đầu khẽ cười: “Có bạn gái mà không mang ra ngoài chơi bời gì à?”
Giang Tiểu Hải cúi đầu ngượng ngùng nói: “Tụi em yêu nhau được một năm rồi… Cô ấy vẫn là sinh viên đại học, năm nay tốt nghiệp … Em dự định một thời gian nữa sẽ cầu hôn…”
Cầu hôn!
Tất cả mọi người đều không khỏi tạm gác những việc đang làm sang một bên và nhìn cậu ấy.
“Oh men, anh đúng là giấu hơi kỹ đấy nhé! Mẹ kiếp, sắp cầu hôn đến nơi mới nói cho anh em biết! Nếu hôm nay không hỏi, có phải anh sẽ không nói gì luôn phải không?”, Triệu Khải kêu lên: “Haiz, còn không biết bạn gái của tôi đang ở phương trời nao nữa cơ!”
Trương Hiểu Thiên cũng nhếch mép nói: “Tiểu Hải, yêu đương cả một năm rồi, đã làm chuyện ấy chưa thế? Bắt buộc phải qua cửa ải đó mới trở thành đàn ông thực sự đấy nhé!”
“Vẫn…vẫn chưa…Cô ấy không muốn, và tôi cũng không ép. Dù sao không phải sau khi kết hôn cũng giống nhau cả hay sao?”, Giang Tiểu Hải cúi đầu lén lút cười nói.
Triệu Khải và Trương Hiểu Thiên không khỏi liếc nhau.
“Đã một năm rồi mà anh vẫn chưa ăn được người ta. Người ta còn tưởng là anh có vấn đề với chuyện đó đấy!”
“Hay là chúng ta kiểm tra giúp anh ta xem sao? Có phải đã lâu lắm không đâm vào gốc cây rồi?”
“Gần hai năm rồi đấy nhỉ!”
Nói xong, hai người nở nụ cười quái dị nhìn Giang Tiểu Hải.
“Này! Mấy người muốn làm gì? Đội trưởng, anh quản lý bọn họ cho em cái!”, Trương Tiểu Hải kêu rên rồi xoay người bỏ chạy.
Tuy nhiên, Triệu Khải đã sải bước ấn cậu ấy xuống đất.
Trương Hiểu Thiên ôm chân cậu ấy chạy tới cây phượng vĩ ngoài cửa.
“Cẩn thận chút! Người ta có bạn gái đấy nhé, nếu để bị hỏng thì sau này dùng kiểu gì?”, Mạc Phong đứng trong nhà nhìn theo bóng dáng của những người đó kêu lên.
“Đội trưởng đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu! Rèn luyện nhiều hơn sẽ giúp phát ɖu͙ƈ tốt hơn!”, Trương Hiểu Thiên nhếch mép cười đểu nói.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mạc Phong thầm cảm thấy xốn xang.
Dường như anh được quay trở lại thời kỳ quân đội, và dường như đã quay trở lại thời thơ ấu.
Anh cầm một cây bút lông trên tay, nhúng vào chu sa, và viết một vài chữ lớn trên giấy.
Bút đi như bay, mạnh mẽ đầy uy lực!
Một lúc sau, trên tờ giấy xuất hiện ba chữ.
‘Lâm Quân Các’ Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
“Được rồi, đừng đùa nữa, kéo Tiểu Hải qua đây trích lấy ít máu đi!”, Mạc Phong cúi đầu cười nói.
Nhưng người đàn ông đứng ở cửa không nói gì.
Mạc Phong chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Có mùi nước hoa thoang thoảng trong không khí.
“Nước hoa Ferroland T106 của Châu Âu!”, anh chậm rãi ngẩng đầu lên mỉm cười nói: “Cô Từ, sao cô lại tới đây?”
Người đứng ở cửa không phải ai khác, mà là Từ Giai Nhiên trước đó đã từng có duyên gặp mặt một lần với anh.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy màu xanh lam nhạt, khuôn mặt thanh tú kết hợp với chiếc váy tươi tắn này khiến người ta cảm thấy mát mẻ hơn được một chút trong thời tiết nóng nực này.
“Chỉ cần ngửi mùi nước hoa là có thể biết được đó là hàng hiệu gì. Xem ra anh đã nghiên cứu rất kỹ về phụ nữ rồi!”, Từ Giai Nhiên dựa vào cửa kính cười nói.
Mạc Phong dang tay cười khúc khích và nói: “Phụ nữ là sinh vật đáng yêu nhất trên thế giới, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp! Cuộc sống mỗi ngày đều là một màn livestream. Hoặc là làm bài tập về nhà trước, hoặc là mang theo phao bên cạnh mình!”
Bốp…bốp…bốp… Từ Giai Nhiên nhẹ nhàng vỗ tay: “Xem ra không phải ngẫu nhiên mà anh có thể cưa đổ được cô gái đẹp nhất Giang Hải!”
Cô ta ưỡn ẹo đi về phía trước, nhìn dòng chữ lớn viết trên bàn: “Lâm Quân Các! Xem ra dã tâm của anh không chỉ đơn giản là nhân viên bảo vệ công ty thôi nhỉ!”
“Ồ? Chỉ có vài chữ thôi mà cô Từ đã nhìn ra tôi có tham vọng rồi? Có điều tôi cũng rất tò mò, tại sao cô lại biết tôi ở đây?”, Mạc Phong dang tay cười tủm tỉm nói.
Phụ nữ là sinh vật dễ thương nhất, đồng thời cũng là sinh vật nguy hiểm nhất!
Đặc biệt là đối với một người phụ nữ như Từ Giai Nhiên, tâm cơ quá sâu! Đặc biệt là đôi mắt của cô ta giống như hồ sâu thăm thẳm, không thể nhìn thấy đáy!
“Với thực lực của nhà họ Từ, việc tìm tung tích của người nào đó chắc không thành vấn đề chứ?”, cô ta mỉm cười với khuôn mặt xinh xắn.
Mạc Phong đặt bút lông trong tay xuống: “Vậy cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn mời anh Mạc dùng bữa! Không biết có thể nể mặt tôi không?”
Hai người nhìn nhau.
Không có việc gì thì sẽ không đột nhiên ân cần khách sáo như vậy!
Vô duyên vô cớ lại muốn mời anh đi ăn, đây chẳng phải là con chồn đến mừng tuổi con gà hay sao, chẳng có ý đồ gì tốt đẹp cả!
“Sao hả? Sợ tôi ăn thịt anh à?”
Mạc Phong không khỏi cảm thấy thích thú với cô gái này: “Cô Từ thật là biết nói đùa, ra ngoài cũng không mang theo vệ sĩ. Lẽ nào cô chưa từng nghe nói mời đàn ông lạ ăn cơm rất nguy hiểm hay sao?”
Từ Giai Nhiên uốn éo đi về phía trước, đến bên tai anh thổi một hơi: “Vậy rốt cuộc anh có dám hay không đây?”
Lúc này ở ngoài cửa.
Triệu Khải và những người khác cũng không lộn xộn nữa.
“Người phụ nữ này thật xinh đẹp! Là mẫu người tôi thích!”, Triệu Khải nhếch mép nói.
Trương Hiểu Thiên không khỏi vỗ ngực mình: “Người ta có đến tìm anh đâu! Anh kích động làm gì thế?”
“Anh nói đội trưởng đã có chị dâu rồi mà sao vẫn không biết dừng lại nhỉ? Ngày nào anh ấy cũng bận ơi là bận, còn tôi thì sắp han gỉ rồi đây!”
“Chờ khi anh ngầu được như đội trưởng thì gái đẹp sẽ tự động tìm đến tận cửa thôi!”
“Nói cũng có lý!”
Chính vào lúc người họ đang thì thầm to nhỏ, Mạc Phong và Từ Giai Nhiên đã bước ra khỏi cửa hàng.
“Đội trưởng? Anh đi đâu vậy?”, Triệu Khải ở một bên hét lên.
Mạc Phong quay đầu lại, mỉm cười nói: “Ra ngoài có chút việc! Các chú quét dọn vệ sinh đi, hai ngày nữa khai trương rồi! À phải rồi, tên cửa hàng anh đã viết xong rồi, tìm công ty quảng cáo nào làm đi nhé!”
Sau đó, anh ngồi trong chiếc Camaro cùng với Từ Giai Nhiên.
Cả ba đứng bên lề đường nhìn chiếc xe khuất dần trên đường.
“Buổi trưa rồi mà vẫn còn muốn ‘làm việc’, thật là không sợ bốc hỏa mà!”, Triệu Khải thở dài nói.
Trương Hiểu Thiên trừng mắt nhìn cậu ấy: “Được rồi, những chuyện vừa rồi đội trưởng giao cho còn chưa làm xong kia kìa!”
Bên bờ sông, trong một nhà hàng kiểu phương Tây.
Mạc Phong vừa xuống xe đã bị nhân viên bảo vệ chặn lại.
“Xin lỗi anh, nếu anh không mặc quần áo chỉnh tề, nhà hàng này không thể cho anh vào được!”, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và thắt nơ cười nói.
Nhưng chưa đợi anh ta nói tiếp, Từ Giai Nhiên đã lấy trong túi ra một tấm thẻ vàng: “Anh ta là người của tôi!”
“Hóa ra là bạn của cô Từ, mời vào trong!”, người đàn ông lập tức thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ.
Từ Giai Nhiên nắm tay Mạc Phong bước vào trong trước mặt rất nhiều người.
Ớ?
Ngay cả Mạc Phong cũng ngẩn ra, người phụ nữ này muốn làm gì?
Trực giác mách bảo với anh rằng dính phải người phụ nữ này chắc chắn là một rắc rối lớn! E rằng những ngày tháng sau này lại không được yên ổn rồi!