Mạc Phong chậm rãi nghiêng người về phía trước hít hà hương thơm trêи người cô ta: “Vậy thì… trả lời đi, có muốn hẹn hò không?”
“Anh!”
Ánh mắt cô ta mơ màng, có chút hốt hoảng.
Cô ta đập vào quầy bar nói: “Mang rượu ra đây!”
Chẳng mấy chốc, hai bartender đã đẩy một xe rượu nhỏ tới.
Mười mấy chiếc ly nhỏ được xếp thành tòa tháp. Hai người kia cung kính nói: “Chị Nguyệt, đồ chị muốn đây ạ!”
Trong bộ dạng khiêm nhường của hai bartender, Mạc Phong khẽ nhếch miệng. Rõ ràng anh đã đoán đúng, rất có thể quán bar này là của cô ta!
Tô Nguyệt búng tay một cái, ly nhỏ rơi vào chiếc cốc lớn: “Uống hết chỗ Whisky này, đêm nay tôi sẽ theo anh!”
“Vậy tối nay, cô phải là của tôi!”, Mạc Phong cười lớn. “Lúc trước cũng có mấy người nói như vậy, hình như bây giờ đang nằm viện cả rồi!”
“Tôi không giống bọn họ!”
Lúc này, trong một góc khuất của quán bar.
Một người đàn ông đeo kính đang nhìn chằm chăm bọn họ. “Anh Giang, hay là em lên xử nó?”, chàng trai tóc vàng bên cạnh tức giận nói.
Người đàn ông đeo kính rít một hơi thuốc lá: “Nãy giờ có bao nhiêu người tới, mày thấy ai có thể đứng vững rời đi không? Tối nay con ả này phải là của tao!”
“Nhưng mà ông Tám nói cô ta phải chết!”
“Cực phẩm như vậy, tao không hưởng thụ thì thật có lỗi với vẻ ngoài của cô ta!”
Ở quầy bar, gương mặt xinh đẹp của Tô Nguyệt đã tràn đầy kinh ngạc.
Một cốc, một cốc, lại một cốc!
Người đàn ông này uống liên tiếp mấy cốc mà mặt không biến sắc. Đến khi uống hết cốc cuối cùng, Mạc Phong mới thở phào ợ một cái: “Rượu này hơi nhạt!”
Mẹ nó, ba mươi ly Whisky này là hai lít rượu năm mươi độ đấy, anh lại uống như nước lọc.
Đám người xung quanh vô cùng kϊƈɦ động. “Vãi chưởng! Thằng này chưa uống rượu bao giờ à?”
“Lần đầu tiên tôi thấy có người uống hết hai lít rượu Tây mà không say! “Làm màu đấy, có người bẩm sinh uống rượu không đỏ mặt, con mẹ nó còn mạnh miệng chê nhạt. Có tin một phút nữa ngã xuống đất luôn không?”
Tô Nguyệt rót hai cốc Volka. Đây là loại rượu cực mạnh, người bình thường uống một cốc đã là cực hạn. “Uống hết cốc này, tối nay tôi nghe theo anh hết!”, cô ta nhìn Mạc Phong, ánh mắt ngà say lại càng gợi cảm.
Mạc Phong sảng kɧօáϊ đồng ý. Hai người còn vòng tay qua nhau uống rượu giao bối. “Hài lòng chưa?”
Tô Nguyệt loạng choạng đứng dậy: “Nào! Đi thuê phòng!”
Cơ thể của cô ta ngã vào lòng Mạc Phong, được anh cẩn thận đỡ ra ngoài.
Mọi người vừa kinh ngạc lại vừa uất ức, không cam lòng.
Bọn họ ngồi lý ở đây nãy giờ để chờ Tô Nguyệt uống say, tranh thủ cơ hội chiếm lấy người đẹp.
Nhiều người tới quán bar không phải chỉ để uống rượu, đa số đều có mục đích riêng.
Nhặt gái!
Con người vốn để tiện như vậy, bản thân không có được sẽ không hi vọng người khác có được.
Một nữ thần cực phẩm lại bị một thắng đàn ông bẩn thỉu đưa đi, ai cũng vô cùng đố kỵ! Nếu có thể lên giường với cô nàng xinh đẹp như vậy, sống ít đi mười năm cũng đáng!
“Con mẹ nó! Biết thế tao cũng liều mạng một phen! Cô cả quá tuyệt. “Bây giờ nói gì cũng vô dụng, người ta bị đưa đi rồi”. “Từng có một tình yêu chân thành tha thiết bày ra trước mặt nhưng tôi lại không biết trân trọng, đến khi mất đi mới hối hận không kịp… “Gần đây tôi đang nóng trong người, để tôi tấn anh một trận cho tỉnh nhá!
Lúc này ở góc khuất của quán bar. “Anh Giang, người đó đi rồi!”, chàng trai tóc vàng kinh hãi nói.
Người đàn ông đeo kính bóp tàn thuốc trong tay: “Bảo anh em theo sát đi!”
“Vâng!”
Ra khỏi cửa quán bar, Mạc Phong quay lại cười khổ hỏi
Tô Nguyệt: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Sao tôi biết được, tối nay nghe theo anh hết mà. Anh không ngại thì ở đây luôn cũng được!”, cô ta khiêu khích nhìn Mạc Phong: “Không phải anh… vẫn là trai tân đấy chứ?”
“Cái này có quan trọng không? Tôi sợ lát nữa cô sẽ hối hận đấy! “Người trong giang hồ nói được làm được, có gì phải hối hận?”
Dứt lời, cô ta chủ động kéo Mạc Phong loạng choạng đi về phía trước, vừa đi vừa nghêu ngao hát.
Mặc dù Mạc Phong không hiểu gì nhưng vẫn không quấy rầy cô ta. Anh luôn cảm thấy cô ta có nỗi khổ riêng, bản thân anh cũng vậy.
Nhưng ra ngoài uống rượu là để tìm kiếm cảm giác kϊƈɦ thích, buông thả bản thân.
Không cần biết tên tuổi, thân phận, chỉ cần thuận theo duyên phận, thích thì nhào vô!
Chỉ lên giường, không xen vào cuộc sống của nhau là điều tốt nhất cho cả hail
Cô ta tháo giày cao gót, bước chân trần lên nền lát đã cuội bóng loáng.
Trông cô ta như một đứa trẻ mười lăm tuổi khám phá thế giới mới, vừa đi vừa cười lớn, cười một hồi lại bật khóc nức nở.
Ai cũng không kiên cường như vẻ bề ngoài, lúc ở một mình sẽ rất yếu ớt, cô đơn, sợ bóng tối, sợ cả người lạ có ý đồ xấu.
Đúng lúc này, mười mấy người đột nhiên xông tới bao vây Mạc Phong và Tô Nguyệt.
Anh vừa mới về nước, chưa kịp gây thù chuốc oán với ai, nếu có kẻ thù cũng không thể lập tức biết anh đang ở Giang Hải.
Cho nên chỉ có một khả năng: “Tìm cô à?”, Mạc Phong châm chọc hỏi. “Nếu hôm nay anh bảo vệ được tôi, tôi sẽ sinh con cho anh, sinh hẳn một đội bóng!”, Tô Nguyệt nửa tỉnh nửa say nói: “Nhưng nếu anh sợ có thể chạy, tự tôi giải quyết được!”
“Trước giờ tôi không có thói quen bỏ lại phụ nữ một mình”, Mạc Phong cười nhạt một tiếng.
Một người đàn ông đeo kính bước ra khỏi đám người: “Thằng ranh con, tao khuyên mày đừng nhảy vào vũng nước đục này. Mày không chơi nổi con ả kia đâu, biết điều mau cút đi!”
“Ồ? Nếu không thì sao?”, ánh mắt Mạc Phong trở nên sắc bén.
Sát khí
Loại sát khí khiến người khác phải kinh sợ,
Đến cả Tô Nguyệt cũng phải giật mình chứ đừng nói là người đàn ông đeo kính kia. “Vậy thì tối nay mày phải chôn cùng con ả kia!”