“Ông ơi, bọn tôi thật sự có việc gấp lắm, ở đây có một người bị cương thi cào phải!”
“Bị cương thi cào thì đi tìm Lâm Chấn Anh ấy, tìm tôi làm gì?”
“…”
Ông già này mà nói phét thì còn ngầu hơn cả anh!
Mạc Phong nhảy qua hàng rào cao bằng nửa người trưởng thành.
“Gâu gâu gâu!”
Anh chỉ tay vào con hồ ly: “Im mồm lại!”
“Ư ư!”
Con hồ ly lập tức phát ra tiếng kêu của nó rồi cụp đuôi chạy ra ngoài.
Trương Phong thấy vậy cũng nhảy vào nhưng không cẩn thận nên khiến cả hàng rào đổ rạp xuống.
Bốp!
Rầm!
Hàng rào đổ xuống đất tạo ra âm thanh rầm rầm liên hoàn.
Thậm chí đến ngay cả cánh cổng gỗ trong sân cũng bị đổ sụp xuống theo.
Lúc này, đèn trong nhà được bật sáng.
Một ông cụ cầm cái bừa cào từ trong nhà lao ra: “Khốn nạn! Tôi vừa mới dựng xong lại bị các người làm đổ, tôi phải thiêu sống các cậu!”
“Đại thúc, tôi…tôi không cố ý…”, Trương Phong cười với vẻ ngây thơ vô số tội.
Trước đó hắn bị thương ở chân, định trèo qua mà nào ngờ hàng rào lỏng lẻo quá, mới động đã đổ.
Mạc Phong vội vàng kêu Tần Lam dìu người ở trong xe xuống.
Vì cậu ta ồn ào quá nên họ đã đánh ngất và đặt vào thùng xe.
Họ lôi Tiểu Vương vào trong.
Ông cụ dùng bừa cào đuổi theo Trương Phong bỗng dừng lại: “Đúng là thi độc thật! Lâu lắm rồi tôi không gặp phải tình huống này rồi!"
Ông ta bước tới, cầm tay Tiểu Vương và bắt mạch.
Người làm bác sĩ đều tò mò muốn xem bệnh khi gặp những tình huống như thế này.
Mạc Phong hiểu rất rõ điều đó nên mới bảo Tần Lam lôi người xuống.
“Có chữa được không?”, Mạc Phong hỏi với vẻ nghi ngờ.
Ông cụ gật đầu cười khinh thường: “Đương nhiên là chữa được! Tất cả chỉ là chuyện nhỏ! Nhưng…nếu chữa thì có chút rắc rối!”
Ông ta vừa nói vừa xoa hai tay vào nhau như muốn tiền! Mẹ kiếp!
Thế nhưng những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề.
Mạc Phong lấy một nghìn tệ ra: “Nếu không đủ thì chuyển khoản!”
Ông cụ thấy vậy bèn xì mũi: “Xí, ông đây cần tiền của người phàm sao?”
“Ông không cần tiền vậy cần gì?”
“Tôi muốn cậu quỳ xuống!”
“Cái gì?”
“…”
Ba người sững sờ.
Trương Phong tức giận lao lên: “Ông nói cái gì? Bắt anh Mạc của tôi quỳ xuống? Mẹ kiếp, ông có biết anh ấy là ai không? Ông có biết bát tự của anh ấy là gì không? Bắt anh ấy quỳ xuống chỉ sợ ông sẽ hết sạch tuổi thọ đấy!”
“Hừ, chẳng phải là thiên mệnh Tử Vi sao.
Lão phu hành nghề bao nhiêu năm, cứu được vô số người và ma, có gì mà chịu nổi với chả không chịu nổi.
Bảo quỳ thì quỳ, không quỳ cũng phải quỳ!”, ông ta phất tay cười lạnh lùng nói với vẻ phi lý.
Chết tiệt!
Nếu là bình thường thì Mạc Phong đã đập cả chiếc giày cỡ 43 vào mặt ông ta rồi.
Cứu người không đòi tiền mà bắt anh quỳ xuống.
Đây gọi là thành tâm sao?
“Không chịu thì thôi! Tôi không miễn cưỡng, mời mọi người về cho!”
Ông cụ quay người đi vào trong nhà.
Mạc Phong vội hô lên: “Chẳng phải chỉ là quỳ thôi sao, có gì đâu! Đợi đấy!”
Thế nhưng ngay khi anh gập đầu gối thì có tiếng sét đánh ngang trời.
Ầm!
Ông ta lập tức chộp lấy cánh tay Mạc Phong và kéo lên: “Thôi thôi, chuyện quỳ tính sau đi!”
“Há há há, tôi đã nói rồi mà, người bình thường không thể chịu được cái quỳ gối của đế vương đâu!”, Trương Phong cười với vẻ đắc ý.
Mạc Phong cũng cảm thấy nghi ngờ
Anh ngẩng đầu nhìn lên trời thì thấy mây đen giăng kín, hơn nữa những luồng sét cũng vẫn xẹt qua xẹt lại.
“Ông không cần tôi quỳ nữa thì có phải vẫn có thể cứu người không?”, anh nhìn ông cụ khẽ cười.
Ông ta chỉ biết lắc đầu bất lực: “Không đơn giản vậy! Người, tôi có thể cứu, nhưng cậu phải giúp tôi lấy được một thứ!”
“Thứ gì?”
“Bạch Phật Thủ!”
“Bạch Phật Thủ sao? Là loại dược liệu giống như hoa sen trắng đó hả?”
“Đúng vậy, chỉ cần cậu tìm được giúp tôi loại dược liệu đó thì tôi có thể cứu người cho cậu”.
“...”.
Danh Sách Chương: