Câu nói đó không khỏi khiến Mục Thu Nghi và Mạc Phong chau mày.
Sinh lão bệnh tử, ai cũng có số mạng của mình cả, sao lại trách cô?
“Bệnh của ông ngoại cũng không phải ngày một ngày hai nữa. Sao lại nói là do tôi chứ? Hơn nữa ông sống cùng hai người, bị nặng tới mức này rồi mới đưa tới bệnh viện, rốt cuộc là có ý gì?”, Mục Thu Nghi nhìn cậu mợ mình, tức giận nói.
Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh cũng hừ giọng: “Một tháng đưa ba trăm nghìn tệ tiền sinh hoạt, còn muốn chăm sóc kiểu gì? Ngày có ba bữa cơm ăn là tốt rồi, chút tiền cỏn con đó của mày thì làm được gì chứ?”
Mạc Phong giật giật khóe miệng. Người ta một năm làm ra cả trăm triệu e rằng cũng không đến mức ngông cuồng thế này.
Một tháng ba trăm nghìn, hơn nữa là Mục Thu Nghi đưa cho ông coi như phí sinh hoạt mà còn bị chê ít.
Cô luôn muốn đưa ông ngoại về cạnh mình để chăm sóc nhưng Trần Vạn Niên sống chết cũng không đồng ý.
Vì ông ta biết, ông cụ còn ở đây thì hàng tháng Mục Thu Nghi sẽ cho ông ba trăm nghìn. Ông cụ mà đi khỏi thì chẳng phải cả gia đình sẽ bị cắt mất một nguồn kinh tế sao?
Mục Thu Nghi quay đầu, khẽ quát: “Mợ nghe kỹ đây, tôi đưa tiền là tiền phí sinh hoạt cho ông, không phải cho hai người, một tháng hai mươi nghìn tiền chăm sóc có thiếu đồng nào của các người đâu!”
“Được…được lắm, giờ có tiền nên quát thẳng vào mặt cậu mợ chứ gì, cái đồ vô giáo ɖu͙ƈ, gào cái gì mà gào!”
Bốp… Cái tát giòn giã vang vọng cả mười sáu tầng nhà.
Nhưng người ra tay không phải là Mục Thu Nghi mà là…Mạc Phong!
“Phải làm người thân của loại người này đúng là đen đủi tám đời. Không có cô ấy thì e rằng cái đám ký sinh trùng như các người đã chết đói nơi đầu đường xó chợ từ lâu rồi!”, Mạc Phong chậm rãi thu tay lại.
Người phụ nữ trung niên cũng ngây người.
Có lẽ từ nhỏ bà ta đã được nuông chiều, nên lớn bằng từng này mới bị người khác tát vào mặt lần đầu tiên.
“Cậu…cậu dám đánh tôi? Cả cái thành phố Giang Hải này không ai dám…”
Bốp… Một bạt tai nữa giáng xuống.
“Nể tình vợ tôi nên tôi chỉ đánh, nếu không tôi đã vứt bà xuống sông từ lâu rồi!”, đôi mắt Mạc Phong ánh lên sự lạnh lẽo. Sát khí kinh người khiến người khác vô hình cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Người phụ nữ bị đánh tới mức ngây người.
Có lẽ nằm mơ bà ta cũng không ngờ có người dám tát bà ta hai phát như vậy.
“Trần Vạn Niên! Vợ ông bị người ta đánh mà ông câm như hến thế hả, ông có còn là đàn ông nữa không!”
Lúc này Trần Vạn Niên mới sợ sệt bước tới: “Nhóc con, mẹ kiếp, mày dám đánh vợ tao, tao nói mày biết giới tốt hay xấu ở cái đất Giang Hải này tao đều quen hết, có tin tao gọi một cuốc điện thoại là khiến mày không có đất dung thân ở đây không? Biết điều thì xin lỗi vợ tao ngay!”
“Cút!”, Mạc Phong gầm lên.
Trần Vạn Niên không dám nói thêm một tiếng nào, chỉ biết trợn ngược mắt.
Người phụ nữ bị đánh thấy vậy cũng không dám bật lại, chỉ gào khóc bù lu bù loa: “Ông đúng là đồ thỏ đế, lấy ông bao năm, có khi nào tôi bị uất ức như thế này không. Năm đó đúng là có mắt như mù mới lấy ông!”
Nói xong bà ta quay người chạy vào thang máy, vừa chạy vừa khóc. Người không biết còn tưởng bà ta đang phải chịu điều gì ấm ức lắm.
“Thằng nhóc, mày đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu! Mày cứ đợi đấy!”, Trần Vạn Niên vừa lùi lại vừa chỉ vào Mạc Phong.
Mạc Phong giơ tay, khiến ông ta chuồn thẳng vào trong thang máy.
Đây là loại người điển hình chuyên bắt nạt kẻ khác. Khi đã nắm được điểm yếu của Mục Thu Nghi là dễ mềm lòng thì cứ thế được nước mà bắt nạt tiếp.
Chỉ cần làm vậy được một lần thì sẽ có lần thứ hai, và vô số lần sau!
Mục Thu Nghi cúi đầu tự cười chế giễu mình: “Tôi luôn coi họ là người thân, vậy mà họ lại coi tôi là người ngoài! Đến cả cháu tôi cũng nói tôi là thứ vô giáo ɖu͙ƈ! Tiền chi tiêu của nhà họ đều do tôi đưa cả đấy!”
Thật chua xót!
Chúa xót đến nín lặng.
Cô dựa người vào tường, cả cơ thể co rúm lại.
Mạc Phong quỳ gối, vỗ vai cô nhè nhẹ: “Không phải lỗi của em mà là lỗi của thế giới này”.
“Tôi luôn muốn duy trì quan hệ gia đình thật tốt đẹp, nhưng bọn họ càng ngày càng tệ hại!”, Mục Thu Nghi ôm đầu gối khóc nức nở.
Lúc này một bác sĩ mặc áo choàng trắng từ phòng bệnh bước ra.
“Người nhà của ông Trần Nhất Sinh có ở đây không?”, bác sĩ nhìn xung quanh và hô lên.
Mục Thu Nghi nghe thấy vậy lập tức đứng dậy: “Có ạ! Ở đây bác sĩ, bệnh tình của ông tôi thế nào rồi?”
Người đàn ông trung niên khẽ thở dài: “Cô về chuẩn bị hậu sự, có thể ông ấy không qua nổi đêm nay đâu!”
Nói xong vị bác sĩ quay người rời đi.
Không qua nổi đêm nay sao?
Mục Thu Nghi lập tức lao vào phòng bệnh thì thấy ông đang nằm đó, cơ thể toàn dây rợ.
“Ông ngoại…”, cô ngồi sụp xuống, nhìn ông ngoại nằm trêи giường và òa khóc.
Cô khóc như mưa khiến người khác không khỏi đau lòng.
Mạc Phong khẽ vỗ vai cô: “Đừng khóc nữa, em như vậy có khi sẽ khiến ông ngoại đau lòng hơn đấy!”
“Mặc kệ tôi! Anh đi đi!”, Mục Thu Nghi đẩy Mạc Phong ra và gầm lên.
Cô xả hết những gì bất mãn nhất lên người anh.
Có đôi khi là như vậy, dồn hết tâm trạng không tốt của mình lên người luôn đối tốt với mình.
Anh khẽ cười: “Nếu anh… có thể giúp ông ngoại khỏe lại thì em có vui hơn không?”
“Anh đã từng nói, có anh ở bên thì sẽ không để em phải rơi một giọt nước mắt nào cả!”
Anh đẩy Mục Thu Nghi ra ngoài, và hạ tất cả rèm cửa trong phòng bệnh.
“Này…anh làm gì vậy, Mạc Phong, mở cửa ra cho tôi! Nếu anh dám làm bừa thì cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh! Cả đời này sẽ không!”
Mạc Phong chẳng buồn quan tâm.
Anh gỡ hết dây rợ trêи người ông cụ, chiếc máy đo nhịp tim bên cạnh kêu vang báo động.
“Cậu là…”, ông cụ mở mắt mệt mỏi hỏi: “Tôi…hình như đã gặp cậu ở đâu đó rồi…”
Anh cung kính hành lễ: “Cháu là bạn chiến đấu của Trần Mãnh!”
“Bạn chiến đấu, vậy cậu nói cho tôi biết, Trần Mãnh có làm chuyện gì gây nguy hại cho quốc gia không, có bán đứng tổ chức không!”, ông cụ Trần bỗng trở nên kϊƈɦ động.
Do thân phận của Trần Mãnh là đặc công có phần đặc biệt nên sau khi chết không được để lộ thông tin ra ngoài, cũng không được ghi chép bất cứ điều gì liên quan tới khi còn sống lên bia mộ.
Vợ chồng Trần Vạn Niên nói rằng vì Trần Mãnh bán đứng tổ chức, nếu không cấp trêи đã không tuyệt tình như vậy.
Điều này đã hình thành nên nút thắt trong lòng ông cụ.