Chương 987
“Lúc tuyết lỡ, mọi bông tuyết đều có tội! Chúng ta vẫn còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm. Về phần họ, để thuận theo ý trời đi!”
“…”
Điều quan trọng hơn mà Diệm Phi nói là Hắc Long vẫn chưa bị xử lý, chỉ cần nó còn ở đó thì sẽ còn có nhiều người chết hơn, thay vì cứu một vài người, hãy nghĩ cách diệt trừ con Hắc Long kia.
Bằng cách này, thương vong sẽ được giảm thiểu nhiều hơn.
Hơn nữa, cô ấy cũng rất chán ghét hành vi ích kỷ của người tộc mình, thật ra trước kia cô ấy cũng đã từng nhìn thấy, nhưng hôm nay vào lúc này rồi mà mọi người vẫn đấu đá lẫn nhau, thật khiến cô ấy cảm thấy buồn nôn.
Lúc trước, mọi người đi theo Xích Ly làm càn làm bậy, xua đuổi mấy nhân vật chủ chốt thuộc tầng trên Nam Khương, hơn nữa còn đi bêu phố, Khương Na là một ví dụ.
Khi đi bêu phố, mọi người ném vào người cô ấy nào là rau nát nào là trứng thối, nhưng ở thời điểm nguy cấp này, Khương Na đã vắt kiệt tất cả sinh lực để cứu mọi người, cô ấy đã không còn sống được bao lâu nữa, dù dung mạo không thay đổi thì bản chất cô ấy cũng đã là người tám mươi tuổi rồi.
Mặc kệ trước đây những người trong bộ tộc đối xử với cô ấy như thế nào, Khương Na vẫn làm đúng theo luật lệ, hoàn thành trách nhiệm của mình với tư cách là thiếu tư mệnh của Nam Khương.
Khương Na có thể cho qua, nhưng Diệm Phi thì không, cô ấy là một người cá tính, với những người tử tế với mình, cô ấy sẽ báo đáp bằng mọi cách nhưng đối với những kẻ vô ơn lại còn tỏ ra lạnh lùng với mình thì giúp họ là do cô nể tình còn không giúp thị họ cũng phải tự chịu!
Bùm–!
Ở đằng xa, Bạch Doanh lại bị Hắc Long đánh bay lên không trung, nhưng lần này bên cạnh cô ấy có thêm một người nữa, đó chính là Vưu Giai Hàng!
Tuy nhiên chỉ là để thu hút sự chú ý, căn bản là không có sức đánh trả, một con Hắc Long to lớn như vậy, một người trước mắt nó cũng chỉ giống như một con kiến thôi.
Bạch Doanh giơ hai tay lên, nâng mặt nước sau lưng lên cao vài mét, ngang với Hắc Long.
“Hì hì, ngươi còn kém xa so với Thánh nữ năm đó! Con cháu của Nữ Oa chẳng qua cũng chỉ để phục tùng ta thôi. Đợi sau khi ta luyện hóa thuần thục thực lực trong cơ thể, ta cũng có thể biến thành con người! Chi bằng làm một cặp tiên đồng ngọc nữ cùng với ta thì thế nào?! Ta có thể cho ngươi thứ ngươi muốn!”, Hắc Long nói với một nụ cười trơ trẽn.
Bạch Doanh đứng dưới sóng nước hừ lạnh: “Tao muốn mày chết!”
Phốc–!
Chỉ với một cái phất tay, cô ấy đã đẩy sóng nước về phía Hắc Long, nhưng vô ích. Ai đã từng nhìn thấy một con cá chết đuối trong nước chưa? !
Nhưng khi Hắc Long đang đắc ý, lúc này một bóng đen lao ra khỏi mặt nước, Vưu Giai Hàng cầm một đoản kiếm trên tay lao về phía Hắc Long, đồng thời hướng tới cổ họng nó, có vẻ như hắn cũng đã phát hiện ra vấn đề này.
Chỉ cần nghĩ ra cách để lấy thứ màu đỏ dưới cổ họng của nó ra, thì mọi thứ sẽ tốt đẹp!
Nói cách khác, Hắc Long sẽ không điên cuồng như bây giờ nữa.
“Không biết tự lượng sức mình!”, Hắc Long cười lạnh.
Móng vuốt của nó cào tới, Vưu Giai Hàng đã né được như một con mèo.
May mà khinh công của Vưu Giai Hàng rất tốt, hắn nhảy lên lao về phía cổ họng của nó, đoản kiếm kia chạm đến cổ thì bị trượt xuống, bắn cả ra tia lửa nhưng vẫn không đâm được vào bên trong.
Cái cổ này giống như một tấm sắt, cho dù nó thực sự là một tấm sắt, thì đáng lẽ ra Vưu Giai Hàng phải xuyên thủng nó rồi chứ.
Hắc Long quẫy đuôi một cái, Vưu Giai Hàng giống như một con chuột bám vào nó, cầm lấy cái đuôi nhẹ nhàng nhảy lên trên đỉnh đầu, cắm đao xuống.
Phập–!
Một nhát đâm nhiều nhất chỉ cắt đứt được da trên đỉnh đầu của nó thôi, máu xanh nhạt chảy ra, nhưng Hắc Long hoàn toàn không hề bị thương, nó coi cái loại công kích này là trò trẻ con, thứ gãi ngứa.
Mặc dù không coi Vưu Giai Hàng ra gì, nhưng cũng rất đau đầu khi không thể thoát khỏi tên này. Mặc dù Vưu Giai Hàng trong mắt nó chỉ là một con kiến hôi nhưng hắn cứ nhảy tới nhảy lui trên đầu nó cũng khiến nó vô cùng khó chịu.