Chương 846
Anh lúc này cúi đầu, chìm trong suy nghĩ.
Nếu muốn đến Nam Khương, đúng là không thể thiếu Trương Phong.
Đột nhiên phát hiện vai trò của tên này khá lớn, Đạo, Miêu, Tăng, có lẽ tên đạo sĩ này thật sự có thể khống chế được cổ thuật của Miêu Cương.
Ding ding ding–!
Lúc này, điện thoại di động của anh đổ chuông, anh nhận ra đó là cuộc gọi của Triệu Vô Cực.
“Alo?! Có chuyện gì vậy?!”, Mạc Phong móc điện thoại ra, trầm giọng hỏi.
Triệu Vô Cực ở đầu bên kia vội vàng nói: “Thiếu chủ bây giờ cậu có rảnh không?! Cậu có thể đến câu lạc bộ một chút không?! Tôi có chuyện tìm cậu!”
“Làm sao vậy, phải tới câu lạc bộ mới nói được à?!”
“Đúng vậy, chúng tôi ở đây chờ cậu”.
Tít một cái đã tắt máy.
Mạc Phong cất điện thoại vào túi, xoay người đi ra ngoài.
“Này?! Anh Mạc, vừa rồi tổng giám đốc nói cô ấy sẽ tổ chức một cuộc họp, anh nhất định phải tham gia, sao anh lại đi thế?!”, Vương Bưu đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng của anh kêu lên.
Lần trước Mạc Phong đưa ra lý thuyết về việc ra mắt sản phẩm mới, hiệu quả rất tốt, trong giai đoạn này, nhiều thương nhân đã bắt đầu đặt hàng, mục đích Mục Thu Nghi tổ chức cuộc họp lần này là để thảo luận về đối sách này.
Chỉ cần ứng đối kịp thời, có khi lại kiếm được một món hời cũng nên.
“Nói với cô ấy rằng tôi có việc phải làm. Bảo cô ấy nói cho tôi nội dung cuộc họp hôm nay trên giường vào tối nay là được!”, Mạc Phong khoát tay, cười nhẹ.
Anh vẫn kiêu ngạo, khinh người và vô liêm sỉ như vậy!
Sau khi rời khỏi tập đoàn Kim Tư Nhã, Mạc Phong đến thẳng câu lạc bộ ‘Quá Giang Long’.
Lần này đến cửa không thấy Nhược Hi mà là mấy nhân viên lễ tân khác, sau khi chào hỏi đơn giản liền đi thẳng về hướng lầu hai.
Vừa mở cửa đã thấy Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên đang ngồi trên ghế sô pha, Mạc Phong bước vào, họ nhanh chóng đứng dậy, cung kính nói: “Thiếu chủ!”
“Ngồi đi, có chuyện gì vậy!”, anh khoát tay khẽ cười.
Sở Nam Thiên lúc này mới đưa một mảnh giấy nhỏ ra: “Đây là tin của lão Viên gửi tới!”
Trên tờ giấy ghi tám chữ: “Tôi đang ở Nam Khương, mau tới cứu viện!”
Mạc Phong vo tờ giấy rồi ném vào thùng rác: “Chẳng lẽ thứ mà Tống Thanh Sơn đang tìm ở Nam Khương sao?!”
“Tôi không biết, nhưng lão Viên chắc hẳn đang ở Nam Khương!”, Triệu Vô Cực cũng đứng dậy nói nhanh.
“Tờ giấy này từ đâu đến?!”
Sở Nam Thiên chỉ vào con chim bồ câu nằm dưới góc bàn: “Con chim bồ câu này do ba chúng tôi nuôi từ nhỏ. Chỉ cần thả ra sẽ tìm được vị trí của ba người, con chim bồ câu này trước đó đã được lão Viên đem theo, nói rằng có chuyện gì sẽ thông báo cho chúng tôi!”
“Thiếu chủ! Còn một chuyện không biết nên nói với cậu không?!”, Triệu Vô Cực ngập ngừng nói.
Mạc Phong trừng mắt với hắn một cái: “Giờ là lúc nào rồi còn ấp úng hả?! Có chuyện gì nói mau!”
Hắn xoay người lấy ra một vật từ dưới chân chim bồ câu: “Thiếu chủ, cậu nghĩ đây là cái gì?!”
Nhìn qua, nó là một thứ màu đỏ rực, mềm mại, với những đốm vàng trên đó.
“Linh chi Lửa!”, Mạc Phong lập tức nhận ra thứ này và kêu lên.
Đó là linh chi Lửa mà anh đang tìm kiếm, nhưng chỉ là một mảnh rất nhỏ, chắc là con bồ câu đã nhặt được ở đâu đó.
Đám người Triệu Vô Cực cũng đã cùng nhau đến Yến Kinh trước đó, biết rằng Mạc Phong rất quan tâm đến linh chi Lửa, thậm chí còn tìm người đi mua nó với giá cao nên khi nhìn thấy một miếng trong miệng chim bồ câu, họ ngay lập tức nhận ra nó.
“Xem ra tôi không nhìn lầm. Nếu đây thật sự là linh chi Lửa, có nghĩa là ở Nam Khương nhất định phải có thứ này!”
Mạc Phong nhanh chóng quay đầu lại nhìn hắn, trầm giọng nói: “Con bồ câu kia của ông còn tìm được nơi đó không?!”
“Tôi cũng không biết nữa, chắc là có thể! Chắc nó tưởng là nấm nên mang về!”
“…”