Nếu Tư Đồ Yên này mà có nhân phẩm, có nghĩa khí thì đã chẳng năm lần bảy lượt mang người tới gây sự với Mạc Phong thế này!
Hơn nữa lại còn là vì những lý do trời ơi đất hỡi.
Loại người như Tư Đồ Yên, nếu như có người mạnh hơn hắn, khiến hắn sợ hãi và e dè thì hắn mới không dám ra tay.
Cho nên "nhân phẩm" mà hắn nói chẳng có nghĩa lý gì!
Tư Đồ Yên cũng không hề nổi giận, ngược lại còn ha ha cười lớn.
Chỉ cần bắt được Mạc Phong thì dù có bị nói thế nào hắn cũng không quan tâm.
"Cậu chủ Mạc đến giờ phút này chắc cũng không cần đấu võ mồm nữa đâu nhỉ?"
Một tên cầm còng tay bước tới, Mạc Phong chủ động đưa tay ra.
Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên đằng sau thấy cảnh này thì vô cùng tức giận.
"Thiếu chủ! Đừng đi với bọn chúng! Tên này nói lời không đáng tin, cho dù thiếu chủ đi với bọn chúng thì sau đó chúng cũng sẽ bắt bọn tôi lại!"
"Đúng vậy thiếu chủ, kẻ này không thể tin, chúng tôi thà chết ở đây chứ không muốn để cậu phải mạo hiểm.
Nếu cậu có mệnh hệ gì thì hương hỏa của nhà họ Mạc sẽ nguội lạnh thực sự!"
"..."
Tư Đồ Yên phất tay một cái, đám người đứng ở cổng lập tức đứng gọn thành hai hàng.
"Bây giờ các người có thể đi, tôi sẽ không ngăn cản! Yên tâm đi, thậm chí tôi còn có thể mua vé máy bay hộ các người nữa ấy chứ!"
Mạc Phong nghiêng đầu quay ra nhìn mấy người ở phía sau nói: "Mọi người cứ đi trước đi, tôi đã vào sinh ra tử không một nghìn thì cũng tám trăm lần rồi! Không phải đến giờ tôi vẫn sống sờ sờ đây sao?"
"Nhưng Mạc Phong à, lần này không giống những lần trước.
Yến Kinh này không dễ trốn thoát như vậy đâu, hay là để tôi đi cùng anh!", Trương Phong vội vã nói.
Trương Phong nói ra những lời này, bất luận là thật hay giả thì trong lòng Mạc Phong đều đã cảm thấy rất vui rồi.
Trong lúc đứng trước cửa tử, nhưng không một ai bỏ rơi anh.
Mục Thu Nghi nãy giờ vẫn im lặng không nói, giờ đột nhiên bước lên phía trước nói: "Mọi người đi trước đi, tôi sẽ đi cùng anh ấy!"
Nói rồi cô giật luôn chiếc còng tay của tên đứng cạnh rồi tự còng tay mình vào tay Mạc Phong.
"Em điên rồi sao? Em còng vào làm gì?", Mạc Phong sững sờ nhìn cô.
Mục Thu Nghi lúc này lại bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc, cô hỏi lại: "Bình thường anh gọi em là gì?"
"V..
Vợ..."
"Nếu anh đã là người đàn ông của em, vậy thì sao em có thể để anh đi một mình! Em đã ở đây rồi thì dù có là hầm chông hố lửa em cũng sẽ cùng anh vượt qua! Nếu lát nữa anh không bảo vệ được em, vậy thì cứ giết em đi!"
"..."
Lúc này, ánh mắt Mục Thu Nghi trở nên vô cùng kiên định, đôi mắt nhìn thấy cái chết cũng không sờn lòng.
Như thể cô đã hạ quyết tâm dù chết cũng phải đi cùng Mạc Phong.
Mạc Phong thực lòng không hiểu tại sao Mục Thu Nghi lại dứt khoát đến vậy.
Trước đây hình như cô ấy không phải người quyết đoán đến mức mặc kệ cả sống chết như thế này.
Mạc Phong thẫn thờ nhìn Mục Thu Nghi hỏi: "Vợ à, em đang..."
"Anh quản em à!", Mục Thu Nghi quay đầu lại hằn học nói.
Cái tính cách không nói lý lẽ này thì đúng là của Mục Thu Nghi rồi.
Có điều, Mạc Phong vẫn không hiểu tại sao thái độ của cô đối với anh lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như vậy?.
Danh Sách Chương: